Dương Thanh chờ đợi cả đêm lại nhận được tin tức Mặt Sẹo đã chết, lập tức đứng dậy hỏi:”Chết rồi? Thế còn Châu Ngọc Thúy?”
Đối với anh, cái chết của một tên sát thủ chẳng là cái thá gì.
Nhưng Châu Ngọc Thúy không thể chết!
Quan Chính Sơn trầm giọng nói: “Tạm thời vẫn chưa có tin tức của bà ta!”
Dương Thanh cố gắng kìm nén lửa giận trong lòng, cảm giác bất lực này khiến anh rất khó chịu.
Tối hôm qua Châu Ngọc Thúy bị bắt đi trên đường nhỏ nối liền Giang Hải và Châu Thành, đoạn đường đó lại không có camera giám sát nên rất khó tra được bà ta bị đưa đi đâu.
“Rốt cuộc là ai cướp đi Châu Ngọc Thúy?”
“Một người phụ nữ thiển cận, ngang ngược như bà ta có giá trị lợi dụng gì?”
“Mặt Sẹo chết rồi chứng tỏ người giết ông ta còn mạnh hơn cả ông ta”.
“Mặt Sẹo là cao thủ nổi danh ở Giang Hải.
Ít nhất phải là bốn gia tộc đứng đầu Giang Hải mới có thể ra lệnh cho ông ta”.
Dương Thanh nghiêm túc phân tích.
Quan Chính Sơn ở đầu dây bên kia không dám mở miệng, lặng lẽ nghe anh phân tích.
Nhà họ Quan và nhà họ Tô không thể động vào Châu Ngọc Thúy, vậy thì chỉ có thể là nhà họ Trang và nhà họ Ngụy.
Đương nhiên cũng có khả năng là gia tộc ở tỉnh lỵ.
Còn về tám gia tộc đứng đầu Yến Đô, anh chỉ đắc tội với duy nhất gia tộc Vũ Văn.
Nhưng với địa vị cao chót vót của gia tộc Vũ Văn, bọn họ sẽ không thèm bắt cóc Châu Ngọc Thúy.
Nghĩ tới đây, Dương Thanh cảm thấy hướng suy đoán của mình rất rõ ràng, anh trầm giọng nói: “Điều tra kỹ nhà họ Ngụy và nhà họ Trang của Giang Hải, với cả nhà họ Mạnh ở tỉnh lỵ!”
“Vâng!”
Quan Chính Sơn cúp máy xong liền chạy đi thăm dò.
Dương Thanh duỗi cái lưng mỏi nhừ, đứng dậy đi tắm rồi rời khỏi dinh thự Vân Phong.
Cúng lúc đó ở nhà họ Ngụy.
Trên chiếc giường lớn trong khu nhà cao cấp xa hoa, một người đàn ông béo lùn trần truồng nằm ngủ.
Bên cạnh có một người phụ nữ trung niên cũng trần truồng nằm dưới đất.
Trên cổ bà ta có một chiếc vòng cổ nối với dây xích buộc ở trên giường.
Người đàn ông béo lùn chính là Ngụy Tường, còn người phụ nữ trung niên là Châu Ngọc Thúy.
Chuông điện thoại của Ngụy Tường chợt reo lên đánh thức hai người đang say ngủ.
“Chuyện gì?”
Ngụy Tường không thèm nhìn số, mơ màng nghe máy, bực bội quát một tiếng.
“Tôi đây!”
Một giọng nam trẻ tuổi vang lên.
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Ngụy Tường lập tức tỉnh táo lại, vội vàng ngồi bật dậy.
“Xin lỗi cậu Huy, vừa nãy tôi chưa tỉnh ngủ!”.
ngôn tình tổng tài
Ngụy Tường sợ xanh mặt, luôn miệng xin lỗi.
“Ngu xuẩn, đến lúc nào rồi còn mải ngủ? Ông làm xong chuyện tôi giao chưa?”
Mạnh Huy ở đầu dây bên kia giận dữ rống lên.
Thịt mỡ trên người Ngụy Tường đều run lên vì sợ hãi.
Đợi Mạnh Huy mắng xong, gã mới dè dặt lên tiếng: “Cậu Huy, cậu yên tâm.
Châu Ngọc Thúy đã bị tôi khống chế, tất cả đã chuẩn bị sẵn sàng.
Cậu cứ chờ xem kịch hay đi”.
“Được, tôi chờ tin tốt của ông! Nếu lần này còn làm hỏng chuyện của tôi, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng!”
Dứt lời, Mạnh Huy lập tức cúp máy.
“Con chó cái này, đêm qua vẫn chưa đủ hả?”
Ngụy Tường quay đầu lại đã thấy Châu Ngọc Thúy hèn mọn lè lưỡi nhìn mình, dục vọng lại dâng trào.
Hiện giờ mặt mũi bà ta sưng vù, trên người dày đặc dấu vết của roi da.
Ngụy Tường hành hạ Châu Ngọc Thúy một trận khiến mặt bà ta be bét máu, đau đớn gào thét.
“Chỉ như vậy mới có thể tăng thêm hiệu quả cho vở kịch!”
Ngụy Tường nhìn bộ dạng thê thảm của Châu Ngọc Thúy, cười híp mắt nói.
Một tiếng sau, một chiếc xe Toyota Alphard màu trắng chậm rãi đi vào trong sân nhà họ Ngụy.
Mấy người trẻ tuổi khiêng camera ra khỏi xe, nam nữ đều có.
Bọn họ cầm theo đủ loại thiết bị chuyên nghiệp.
“Mọi người vất vả rồi!”
Ngụy Tường tự mình ra ngoài đón tiếp.
Đám người kia thấy Ngụy Tường đều tỏ lòng vinh hạnh: “Được làm việc cho sếp Ngụy là may mắn của chúng tôi! Sau này mong sếp Ngụy giúp đỡ nhiều hơn”.
Sản nghiệp của nhà họ Ngụy liên quan đến rất nhiều ngành nghề.
Bọn họ đều còn rất trẻ, có cơ hội tiếp xúc với nhà họ Ngụy đương nhiên sẽ vô cùng kích động.
Hôm nay Ngụy Tường chuẩn bị cho họ một tin tức động trời, đủ để họ chiếm lấy đầu đề trên các trang tin tức của các thành phố lớn.
“Ha ha, không thành vấn đề.
Sau này nếu mọi người cần tôi giúp đỡ gì cứ việc liên hệ!”
Ngụy Tường sảng khoái đáp, lúc gã cười lớp mỡ trên mặt rung lên.
Gã nháy mắt ra hiệu, đàn em sau lưng vội vàng đi lên đưa phong bì cho từng người.
Lúc mấy người trẻ tuổi kia nhận được phong bì, ai cũng rất vui sướng.
Độ dày