Phương Duyệt là cháu ngoại của lão ta.
Hôm nay cô ta còn cố ý trang điểm tỉ mỉ, để lão ta dẫn đến tiếp xúc với Dương Uy.
Giờ Dương Uy chủ động hỏi, lão ta vô cùng kích động.
Nếu có thể kết thông gia với nhà họ Dương, sau này nhà họ Tần có thể trèo lên vị trí gia tộc hàng đầu.
Phương Duyệt e thẹn, từ từ đứng lên, cười dịu dàng nhìn Dương Uy: "Chào anh Dương, em là Phương Duyệt, anh gọi em Duyệt Duyệt là được rồi".
Dương Uy khẽ híp mắt lại, tuy Phương Duyệt không được coi là vô cùng xinh đẹp, nhưng sau khi trang điểm tỷ mỉ thì cũng có chút quyến rũ.
Đương nhiên, anh ta sẽ không kết thân với gia tộc nhỏ bé như nhà họ Tần, nhưng nếu cụ Tần muốn Phương Duyệt tiếp xúc với anh ta, thì dù sau này không kết hôn vẫn có thể chơi đùa cô ta cho vui.
"Không hổ là con gái nhà họ Tần, nét đẹp của Duyệt Duyệt chắc là ít ai ở Giang Hải có thể sánh bằng nhỉ?", Dương Uy không tiếc lời ca ngợi, nhưng chỉ anh ta biết, đây là lời nói dối.
Vậy mà một già một trẻ này lại tin.
"Ha ha, cậu Dương khen quá rồi."
Cụ Tần cười lời nói, sau đó nhìn Phương Duyệt: "Duyệt Duyệt, có thể cậu Dương sẽ ở lại nhà họ Tần làm khách vài ngày.
Con hãy thay ông tận tình tiếp đãi cậu ấy".
Tuy rất kích động nhưng Phương Duyệt vẫn ra vẻ mỏng manh: "Ông ngoại yên tâm, con sẽ đối đãi với anh Dương thật tốt".
"Vậy cảm ơn Duyệt Duyệt", Dương Uy cười nói.
Đúng lúc này, bỗng có người gõ cửa phòng khách.
"Mời vào!"
Khi nhìn thấy Tần Thanh Tâm và Dương Thanh, ý cười trên mặt cụ Tần vụt tắt.
Lão ta lạnh lùng nói: "Sao hai người lại tới đây?"
Dương Thanh nhíu mày không phải vì cụ Tần, mà là vì người đàn ông ở trong phòng khách.
Sau khi Tần Thanh Tâm bước vào, ánh mắt hắn vẫn dán chặt trên người cô.
Dương Thanh yên lặng tiến lên chắn Tần Thanh Tâm ở phía sau.
Dương Uy liếc Dương Thanh, còn cười gật đầu với anh.
Thấy thái độ của cụ Tần vẫn lạnh lùng khiến lòng cô rất khó chịu.
Dù gì nhà họ Tần cũng là nơi cô lớn lên, nên cô cũng có tình cảm với nơi này.
"Ông nội, đây là hợp đồng mà tập đoàn Tam Hòa định ra.
Ông xem trước đi ạ".
Cụ Tần đang không vui nhìn Tần Thanh Tâm và Dương Thanh, nhưng sau khi nghe nhắc tới tập đoàn Tam Hòa, sắc mặt lão ta khẽ thay đổi, cười lạnh nói: "Tần Thanh Tâm, cô giỏi thật đấy.
Dòng chính của nhà họ Tần đều bị đuổi đi cả rồi, chỉ có cô vẫn còn ở lại công ty".
Tần Thanh Tâm biết, cho dù cô nói gì đi chăng nữa thì cụ Tần vẫn chẳng vừa mắt, nên không nói gì nữa.
Phương Duyệt để ý tới ánh nhìn của Dương Uy thì không vui, cười nhạt nói: "Ông ngoại,