Chiến Thần Ở Rể

47: Nhà Họ Dương Ở Châu Thành


trước sau


Sau khi bị đánh văng ra ngoài, Tần Phi ngất đi.


Cả phòng khách lặng ngắt như tờ, cụ Tần đơ người một lúc rồi tức giận hét: "Dương Thanh!"

Tần Thanh Tâm cũng kinh hãi, vội vàng nói: "Ông nội, ông đừng trách Dương Thanh.
Hôm nay anh ấy đến đây không hề có ác ý..."

"Câm mồm!"

Lão ta tức giận nói: "Ra tay mạnh với thằng Phi còn không phải là ác ý sao?"

"Đừng tưởng cô phụ trách chuyện hợp tác giữa tập đoàn Tam Hòa với nhà họ Tần thì tôi sẽ coi trọng cô.
Tập đoàn Tam Hòa xem trọng tiềm lực của nhà họ Tần nên mới muốn hợp tác, không có cô thì cũng sẽ có người khác đảm nhiệm thôi".


"Tôi nói cho cô biết, trong mắt tôi cô chả là cái thá gì cả.
Nếu không phải cô còn có ích cho nhà họ Tần thì tôi đã đuổi cả nhà các cô ra khỏi nhà họ Tần rồi".


"Cút! Cút ngay cho tôi! Sau này không được phép bước vào nhà họ Tần dù chỉ một bước!"

Lời nói của cụ Tần như từng nhát dao nhọn đâm thẳng vào trái tim của Tần Thanh Tâm, khiến cô đau đớn tột cùng.


Cô cúi gằm mặt, nước mắt không ngừng rơi xuống như mưa.



Phương Duyệt cũng tức giận nói: "Cô tưởng rơi vài giọt nước mắt thì sẽ đổi được sự thương cảm của ông ngoại sao? Đừng giả vờ nữa, ông ngoại bảo cô cút thì mau dắt theo thằng chồng ăn hại của cô cút đi!"

Dương Uy thích thú nhìn cảnh này, ngồi im bên cạnh không nói gì.
Chỉ là đôi mắt sáng ngời kia cứ nhìn Tần Thanh Tâm không rời, điều này khiến Phương Duyệt càng thêm tức giận.


Dương Thanh bình thản, lạnh lùng nhìn tất cả, nhưng trong lòng thấy bất công thay Tần Thanh Tâm.


Nếu không phải Tần Thanh Tâm muốn anh bỏ qua thì anh đã hủy nhà họ Tần từ lâu rồi.


"Tâm, em đã làm tất cả vì nhà họ Tần, em đã trả hết ơn tình dưỡng dục từ lâu rồi.
Nếu bọn họ đã không biết phải trái như thế thì cứ để bọn họ tự sinh tự diệt đi!", cuối cùng Dương Thanh cũng lên tiếng.


Đôi mắt Tần Thanh Tâm thấm đẫm bi thương, cúi đầu lau nước mắt, lúc ngẩng lên, chỉ còn chút ửng hồng.


Cô nhìn cụ Tần thật lâu: "Ông nội, ông chưa từng xem cháu là cháu gái ông đúng không?"

Lão ta cười nhạt: "Đừng giả ngu nữa, bà nội cô dắt theo bố của cô lúc gả cho tôi, mấy người cho rằng tôi sẽ thật lòng đối xử mấy người như người thân?"

Đôi mắt củaTần Thanh Tâm đong đầy tuyệt vọng, cười cay đắng rồi lắc đầu: "Cháu hiểu rồi!"

Dứt lời, cô quay người rời khỏi phòng khách.


Dương Thanh liếc nhìn cụ Tần một cái, khóe miệng cười giễu cợt: "Sẽ có ngày các người phải cầu xin cô ấy quay lại!"

Nói xong câu này, Dương Thanh nhanh chóng rời đi cùng Tần Thanh Tâm.


"Ngông cuồng! Quá ngông cuồng!", lão ta nghe Dương Thanh nói xong, tức đến run người.


Đúng lúc này, một người vội xông vào phòng khách, gấp gáp nói: "Thưa chủ tịch, sếp Hùng đến ạ!"

"Sếp Hùng? Sếp Hùng nào?", cụ Tần nhất thời không phản ứng kịp.


"Là nhà họ Hùng ở Giang Hải, Hùng Bác Thành của Hộp đêm Bác Thành ấy ạ.
Nhưng mà ông ta còn khiêng theo một người tàn tật nằm trên cáng, giống như đến để gây rối", người đó lo lắng nói.


"Gì cơ?", lão ta hoảng sợ, vội vàng đứng dậy chạy ra ngoài.



Phương Duyệt nhìn Dương Uy, nói: "Anh Dương, chúng ta ra ngoài xem thử đi?"

"Ừ!", Dương Uy

nhanh chóng đồng ý.


Cụ Tần vừa xông ra khỏi phòng họp thì ngớ người bởi cảnh tượng trước mắt.


"Cậu Dương, tôi thay mặt nhà họ Hùng, dẫn thằng súc sinh này đến xin lỗi cậu!", Hùng Bác Thành cúi đầu, giọng nói vừa vang dội vừa nặng nề.


Cụ Tần hoảng hốt khi thấy cảnh này.


Phương Duyệt và Dương Uy cũng vừa vặn đến bên cạnh lão ta.
Phương Duyệt ngây người, lúc này, ngay cả Dương Uy cũng hơi híp mắt lại.


Có mấy người khiêng một cái cáng sau lưng Hùng Bác Thành, mà người nằm trên đó lại là Hùng Bác Nhân.


Nhà họ Hùng vốn là gia tộc xếp hàng đầu ở Giang Hải, thực lực hùng mạnh, mà Hùng Bác Thành là người được chủ gia tộc họ Hùng coi trọng, cũng nhiều lần công khai tỏ rõ sẽ để lại quyền thừa kế cho Hùng Bác Thành.


Bây giờ lại đích thân đến tìm Dương Thanh xin lỗi.


Ánh mắt của tất cả mọi người đều dồn vào Dương Thanh, anh thật sự là đứa con rể vô dụng bị đuổi khỏi gia tộc kia sao?

Lần đầu tiên trong lòng cụ Tần nảy sinh nghi ngờ, Phương Duyệt cũng trừng mắt nhìn chằm chằm Dương Thanh.


"Cậu Dương, tôi biết sai rồi, cầu xin cậu bỏ qua cho nhà họ Hùng, từ nay về sau nhà họ Hùng sẽ nghe theo cậu", Hùng Bác Nhân ở trên cáng cầu xin.



Dương Thanh lạnh lùng liếc nhìn anh em nhà họ Hùng, cách hành sự của nhà họ Hùng thật tàn nhẫn, đánh gãy cả hai chân của Hùng Bác Nhân.


"Có phải các ông nhận nhầm người rồi không? Anh ta chỉ là một tên vô dụng đã bị đuổi khỏi gia tộc".


Phương Duyệt kinh ngạc, sau đó chỉ vào Dương Uy đang đứng ở bên cạnh rồi nói với anh em nhà họ Hùng: "Anh ấy mới là cậu Dương!"

“Bốp!”

Hùng Bác Thành nghe xong liền tát Phương Duyệt một bạt tai, tức giận nói: "Ở đâu ra con nhỏ bố láo này vậy? Sao cô có thể sỉ nhục cậu Dương chứ? Không biết gì thì im mồm đi, nếu còn nói thêm một câu thừa thãi nào thì ông đây đánh nát mồm cô".


"Cậu Dương, lần này nhà họ Hùng chúng tôi thật sự đến đây với thành ý.
Cậu xem, bố tôi đã đích thân đánh gãy hai chân thằng súc sinh này rồi, nếu như không phải vì thân thể có bệnh, nhất định ông ấy sẽ tự mình đến xin lỗi cậu", Hùng Bác Thành vội vàng nói.


Chỉ là Dương Thanh không nhìn thấy được thành ý của Hùng Bác Thành, trông chỉ như diễn kịch.


- ---------------------------


.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện