Nghe Tần Thanh Tâm hỏi vậy, Dương Thanh lắc đầu cười khổ: “Anh đã điều tra rồi, nhưng không tìm được bất kỳ tin tức có ích.
Có lẽ bản thân mẹ cũng không biết nhà mẹ đẻ của mình là ai cũng nên”.
Với địa vị hiện giờ của Dương Thanh mà vẫn không tra ra được thân phận của Dương Tuyết Nhạn, điều này quả thực rất kỳ lạ.
Tần Thanh Tâm ôm Dương Thanh an ủi: “Mặc dù mẹ không còn nhưng anh vẫn còn có em, có Tiêu Tiêu.
Chúng ta sẽ sống bên nhau cả đời!”
Dương Thanh rất cảm động, cũng ôm chặt vợ mình.
Anh không hề nói cho Tần Thanh Tâm biết Vũ Văn Bân đã bị người khác mang đi, cũng không nói ra chuyện anh ta biết một bí mật liên quan tới mẹ anh.
Từ khi Vũ Văn Bân bị lão già mặc sườn xám nam cứu đi, Dương Thanh vô cùng bất an.
Lão già đó có thực lực không hề thua kém anh, e có nằm trong Vương tộc Chiêu Châu cũng phải là cao thủ thần bí ẩn nấp trong bóng tối.
.
||||| Truyện đề cử: Boss Hung Dữ - Ông Xã Kết Hôn Đi |||||
Anh biết mẹ của Vũ Văn Bân là người của Vương tộc Chiêu Châu, hơn nữa chỉ là kiểu râu ria bên ngoài.
Trừ khi Vũ Văn Bân có giá trị lợi dụng rất lớn, nếu không người của Vương tộc sẽ không phái cao thủ mạnh như lão già mặc sườn xám nam tới cướp người khỏi tay anh.
Nếu không phải là người của Vương tộc, vậy sẽ là ai?
“Tâm à, anh định tới Yến Đô một chuyến”.
Dương Thanh đột nhiên nói.
Tần Thanh Tâm sững sờ hỏi lại: “Đi Yến Đô á?”
Dương Thanh gật đầu đáp: “Tập đoàn Nhạn Thanh là thứ duy nhất mẹ để lại cho anh trên thế gian này.
Anh định tiếp tục mở rộng sức ảnh hưởng của nó đến toàn thế giới”.
“Em đi cùng anh!”
Tần Thanh Tâm lập tức nói.
Dương Thanh chưa kịp từ chối, cô đã nói tiếp: “Vừa hay em cũng có ý định phát triển thị trường của tập đoàn Tam Hòa.
Lần này đi với anh trước, thuận tiện gặp vài đối tác ở Yến Đô”.
Nghe vậy, Dương Thanh chỉ đành đồng ý.
Anh đi Yến Đô quả thực là có dự định mở rộng tập đoàn Nhạn Thanh, nhưng đây chỉ là một trong các mục đích của anh mà thôi.
Quan trọng nhất là anh muốn tới gia tộc Vũ Văn gặp người kia.
Anh không muốn bỏ qua bất cứ chuyện gì liên quan tới mẹ mình.
Ba ngày sau có một đôi nam nữ trẻ tuổi đi ra khỏi sân bay quốc tế Yến Đô, chính là Dương Thanh và Tần Thanh Tâm từ Giang Hải tới.
“Anh Thanh!”
Hai người vừa ra ngoài đã nghe thấy một giọng nói tràn đầy cung kính.
Đối phương chính là Mã Siêu.
Lần này anh ta còn dẫn theo một cô gái xinh đẹp ăn mặc rất phong cách.
Cô ấy đang nắm tay Mã Siêu.
Thấy bộ dạng thân mật của hai người họ, cả Dương Thanh và Tần Thanh Tâm đều rất ngạc nhiên.
“Tâm à, lâu rồi không gặp em!”
Cô gái xinh đẹp kia nheo mắt nhìn chằm chằm Tần Thanh Tâm, nghịch ngợm chớp mắt nói.
“Chào chị Lâm!”
Lúc này Tần Thanh Tâm mới lấy lại tinh thần, chào hỏi rồi cười nói: “Trông hai người thân mật như vậy, chắc là chẳng mấy chốc chúng em sẽ được uống rượu mừng rồi nhỉ?”
Ngải Lâm hào phóng nói: “Bọn chị định cuối năm nay kết hôn”.
Hiện giờ đã là tháng mười, chưa đến hai tháng nữa Ngải Lâm sẽ lên xe hoa.
“Được nha! Sắp kết hôn tới nơi rồi mới chịu báo cho em biết”.
Dương Thanh cố tình tỏ vẻ giận dỗi nói với Mã Siêu: “Cậu đây là có vợ quên anh em.
Nếu chị Lâm không nói, có phải cậu cũng không thèm nói cho tôi biết không hả?”
Mã Siêu ngượng ngùng gãi đầu, vội vàng giải thích: “Em định tạo cho anh một niềm vui bất ngờ mà! Hơn nữa em còn định nhờ anh chứng hôn cho chúng em!”
“Ha ha!”
Dương Thanh bật cười: “Được, không thành vấn đề! Tôi làm chứng hôn cho!”
Đối với tin tức Mã Siêu và Ngải Lâm sắp kết hôn, Dương Thanh chỉ hơi ngạc nhiên chứ anh đã đoán được từ trước.
Nhà họ Ngải vốn muốn lợi dụng hôn nhân của Ngải Lâm để trục lợi, bây giờ thấy Mã Siêu lợi hại như vậy, cũng biết Dương Thanh khủng bố cỡ nào nên muốn hai người sớm ngày kết hôn.
Nếu không phải Ngải Lâm muốn tạm hoãn lại, chỉ e hai người đã kết hôn từ lâu rồi.
Bốn người bọn họ đi ra khỏi sân bay liền lên xe rời đi.
Nửa tiếng sau, chiếc xe đỗ lại trước cổng một căn biệt thự độc lập xa hoa.
“Anh Thanh, em đã mua lại chỗ này cho anh, anh thấy