Dương Thanh gật đầu, ánh mắt nghiêm túc hẳn lên: “Hơn một tháng trước, Vũ Vân Bân tới Giang Hải bắt cóc bố vợ và em vợ tôi.
Nếu không nhờ Tiền Bưu âm thầm bảo vệ Tâm, e là cô ấy cũng đã rơi vào tay anh ta”.
“Cái gì?”
Mã Siêu không hề biết chuyện này, nghe nói Vũ Văn Bân bắt cóc Tần Đại Dũng và Tần Y, thậm chí đến cả Tần Thanh Tâm cũng suýt bị bắt mất, anh ta vô cùng tức giận.
“Gia tộc Vũ Văn thật đáng chết!”
Mã Siêu cả giận nói, hỏi tiếp: “Chú Dũng và Y Y không sao chứ?”
Dương Thanh gật đầu đáp: “Bố vợ tôi bị gãy một đoạn xương sườn và bị thương ngoài da, gần khỏe rồi”.
“Thế còn Vũ Văn Bân thì sao? Tên khốn nạn ấy hẳn là chết rất thảm nhỉ?”, Mã Siêu lại hỏi.
Dương Thanh lắc đầu, ánh mắt ẩn chứa sự hung dữ, trầm giọng nói: “Anh ta được cứu rồi!”
Lần này, Mã Siêu hoàn toàn kinh hãi.
Anh ta là chiến hữu, cũng là anh em thân thiết bên cạnh Dương Thanh, biết rõ thực lực của anh.
Muốn cứu người trong tay Dương Thanh phải có thực lực cực mạnh, ít nhất cũng phải ngang bằng với anh.
“Anh Thanh, rốt cuộc là ai mà lại có thể cứu người khỏi tay anh?”
Một lúc lâu sau, Mã Siêu mới hỏi.
“Lần này tôi tới Yến Đô chính là để điều tra chuyện này.
Cậu hãy điều tra toàn bộ mọi chuyện của Vũ Văn Bân cho tôi”, Dương Thanh nói.
Anh thực sự đoán không ra thân phận của người đã cứu Vũ Văn Bân.
Vậy nên chỉ có thể điều tra hết thảy mọi chuyện liên quan đến Vũ Văn Bân mới có thể biết được lão già mặc sườn xám nam kia đến từ thế lực nào.
Mã Siêu biết chuyện này rất quan trọng với Dương Thanh, không thể qua loa, vội vàng gật đầu đáp: “Anh Thanh yên tâm, em sẽ điều tra tất cả những chuyện liên quan đến Vũ Văn Bân, dù là hồi nhỏ tè dầm mấy lần cũng phải tra ra được”.
Dương Thanh gật đầu nói: “Chiều nay tôi sẽ tới gia tộc Vũ Văn một chuyến”.
“Em đi theo anh!”, Mã Siêu đề nghị.
Dương Thanh lắc đầu: “Tôi đi một mình thôi, cậu cứ điều tra chuyện của Vũ Văn Bân là được!”
“Vâng!”
Mã Siêu đáp.
“Chồng ơi, anh mau tới đây!”
Đúng lúc này, Tần Thanh Tâm đột nhiên hô lên một tiếng.
Dương Thanh và Mã Siêu không nói gì nữa, đuổi theo hai cô gái.
“Chồng ơi, anh thử chiếc áo khoác này đi, em thấy nó rất hợp với anh”.
Dương Thanh đi theo Tần Thanh Tâm vào một cửa hàng quần áo mới biết nơi này chuyên bán đồ dành cho nam.
Tần Thanh Thâm đang cầm một chiếc áo khoác dài màu đen, trông cực ngầu.
Ngải Lâm cũng chọn cho Mã Siêu một bộ vest màu xanh đen, anh ta đang mặc thử.
“Cái này trẻ quá, không hợp với anh đâu”.
Dương Thanh bất đắc dĩ nói.
Tần Thanh Tâm trừng mắt nói: “Anh mới hai mươi bảy tuổi, nói như kiểu anh đã bốn mươi, năm mươi tuổi rồi ý.
Người hơn ba mươi tuổi mặc chiếc này cũng rất hợp”.
Trong lúc nói chuyện, Tần Thanh Tâm đã giúp Dương Thanh mặc thử lên người.
Dương Thanh vốn rất đẹp trai, năm năm chinh chiến sa trường càng khiến anh thêm nam tính.
Dáng người cao một mét tám, săn chắc thon gọn, sau khi mặc chiếc áo khoác dài màu đen trông vô cùng có khí chất.
Tần Thanh Tâm rất có mắt nhìn.
Mấy nữ nhân viên trẻ tuổi trong cửa hàng đều sáng bừng hai mắt.
“Cả chiếc quần này nữa, anh cũng mặc thử đi”.
Tần Thanh Tâm chọn một chiếc quần tây ống bó màu đen cho Dương Thanh.
Lát sau, Dương Thanh bước ra khỏi phòng thử đồ, cô lại tìm cho anh một đôi giày da cũng màu đen.
Dương Thanh mặc áo khoác dài màu đen phối với quần tây ống bó và giày da màu đen, quả thực đẹp trai ngời ngời, giống như một người mẫu thời trang.
Hiện giờ trông Dương Thanh khác hẳn lúc đầu.
Nếu tạo cho anh một kiểu tóc đẹp trai nữa, chỉ sợ mấy thần tượng nổi tiếng thế giới kia cũng kém xa.
Đến cả Mã Siêu đứng cạnh cũng hâm mộ nhìn anh.
“Tốt lắm, lấy bộ này đi!”
Tần Thanh Tâm kích động nói, hào phóng lấy thẻ ngân hàng đưa cho nhân viên: “Tính tiền!”
“Anh đi thay quần áo đã!”
Dương Thanh định thay ra quần áo cũ.
Đối với người không có yêu cầu cao về phong cách ăn mặc như anh, bỗng nhiên thay một bộ quần áo mới toanh, còn là phong cách khác hẳn ngày thường khiến anh cảm thấy rất không tự nhiên.
“Đừng thay nữa, cứ mặc vậy đi!”
Khó khăn lắm Tần Thanh Tâm mới chọn cho Dương Thanh một bộ quần áo mới như ý, sao có thể cho anh thay ra