Tần Thanh Tâm nhíu mày.
Cô không có người quen cũ trẻ tuổi nào cả, cho dù có cũng chỉ là nữ.
Nhưng rõ ràng người thư ký đang nói tới là nam.
“Cho anh ta vào!”
Tần Thanh Tâm muốn xem rốt cuộc là ai dám giả mạo người quen của cô, còn nói từng hẹn hợp tác với cô.
Ngay sau đó, thư ký dẫn theo một người trông khá quen vào.
“Sếp Tần, chúng ta lại gặp nhau rồi”, trông thấy Tần Thanh Tâm, anh ta mỉm cười dịu dàng.
“Anh là người giả mạo người quen của tôi? Còn gạt thư ký của tôi nói là hẹn đến bàn chuyện hợp tác?”, Tần Thanh Tâm khó chịu chất vấn.
Cô từng gặp người đàn ông này hai lần, lần thứ nhất là khi tới tập đoàn Tần Thị ký hợp đồng với Dương Thanh và lần thứ hai là ở nhà hàng Tô Ký vào tối qua.
Đối với Tần Thanh Tâm, người không quan trọng không đáng quan tâm.
Vậy nên đến bây giờ cô vẫn không biết họ tên của anh ta.
Người đàn ông cười nói: “Sếp Tần, hôm nay tôi tới công ty tìm cô là vì chuyện hợp tác, mong cô đừng hiểu lầm”.
Nghe thấy anh ta nói đến để hợp tác, Tần Thanh Tâm nguôi giận, gượng gạo hỏi: “Xin lỗi nhưng anh tên gì vậy?”
“Dương Uy, Dương trong hồ Dương Lâm, Uy trong uy phong lẫm liệt”, Dương Uy nhã nhặn đáp.
Không thể không thừa nhận, Dương Uy đúng là một người ôn tồn lễ độ, ít nhất là bề ngoài.
Hiện giờ ánh mắt của anh ta rất trong sáng, không hề vượt quá giới hạn.
“Anh nói hợp tác là chuyện gì?”, Tần Thanh Tâm lạnh nhạt hỏi.
“Chắc sếp Tần đã biết tập đoàn Thành Hà của Châu Thành.
Đây là sản nghiệp nhà họ Dương, gần đây chúng tôi đang mở rộng thị trường tại Giang Hải.
Nhưng dù sao nhà họ Dương cũng là gia tộc hàng đầu của Châu Thành, tình hình phát triển hiện nay ở Giang Hải không tương xứng với danh tiếng của gia tộc chúng tôi.
Vậy nên chúng tôi muốn tìm một đối tác có thực lực xứng tầm”, thái độ của Dương Uy cực kỳ khiêm tốn nhưng lời nói lại bóng gió khoe khoang nhà họ Dương.
Vốn nghe thấy anh ta nói muốn hợp tác, Tần Thanh Tâm còn cảm thấy hứng thú.
Nhưng lời nói kiêu ngạo vừa rồi của anh ta đã khiến hứng thú trong cô giảm sút.
“Nên anh cho rằng, tập đoàn Tam Hòa có thể xứng tầm với nhà họ Dương?”, Tần Thanh Tâm hỏi.
Dương Uy cười ngạo nghễ: “Trong mắt tôi, địa vị của tập đoàn Tam Hòa ở Giang Hải không quá cao.
Nhưng không sao, chỉ cần hợp tác với nhà họ Dương, địa vị của tập đoàn Tam Hòa sẽ tăng lên nhanh chóng”.
“Theo ý của anh, hợp tác với một công ty của gia tộc ngoại tỉnh còn đem lại nhiều lợi ích cho chúng tôi hơn so với hợp tác với tập đoàn Nhạn Thanh nổi tiếng sao?”, Tần Thanh Tâm nheo mắt hỏi.
Lần này Dương Uy tới Giang Hải vốn để mở rộng thị trường ở đây.
Anh ta tới tìm Tần Thanh Tâm bàn chuyện hợp tác chỉ là phụ, chủ yếu vẫn là để tiếp cận cô.
Anh ta không hề biết rõ tình hình tập đoàn Tam Hòa ra sao.
“Đương nhiên là không.
Tập đoàn Nhan Thanh vốn nổi tiếng trên toàn quốc, cho dù là trên thế giới cũng xếp hạng khá cao.
Huống chi sau lưng nó là gia tộc Vũ Văn của Yến Đô.
Nhà họ Dương chúng tôi không bì được”, Dương Uy vẫn còn biết mình biết ta.
Tần Thanh Tâm cười lạnh: “Nếu vậy anh cũng nên biết tập đoàn Tam Hòa đã hợp tác với tập đoàn Nhạn Thanh.
Không chỉ vậy, gia tộc giàu có nhất Giang Hải cũng hợp tác với chúng tôi.
Anh nghĩ một doanh nghiệp của gia tộc ngoại tỉnh có tư cách hợp tác với Tam Hòa sao?”
Rốt cuộc mặt Dương Uy cũng biến sắc.
Anh ta chỉ biết, mấy tuần trước tập đoàn Tam Hòa vẫn là sản nghiệp của nhà họ Tần chứ không hề nghĩ rằng, Tam Hòa có thể hợp tác với tập đoàn Nhan Thanh.
“Sếp Tần, thêm một người bạn thêm một cơ hội.
Mặc dù cả tập đoàn Nhạn Thanh và nhà họ Tô đều rất mạnh nhưng nhà họ Dương cũng không kém.
Hợp tác với nhà họ Dương, Tam Hòa sẽ như hổ mọc thêm cánh.
Tôi thấy chúng ta vẫn nên xúc tiến hợp tác”.
Dương Uy vẫn muốn tranh thủ cơ hội hợp tác.
Lần này nhà họ Dương phát triển ở Giang Hải không thuận lợi.
Lúc trước, em gái và em rể anh ta từng mời tập đoàn Nhạn Thanh hợp tác, Nhạn Thanh vốn đã định đồng ý nhưng cuối cùng không hiểu vì sao lại từ chối.
Cũng chính vì vậy, gia tộc mới cho anh ta tới Giang Hải mở rộng thị trường.
Nào ngờ anh ta tìm tới mấy gia tộc hàng đầu đều bị từ chối.
Rơi