Night Light là một hộp đêm giải trí hàng đầu của Giang Hải, nơi này có đủ các hạng mục giải trí.
Màn đêm vừa buông xuống chính là thời gian làm ăn buôn bán tấp nập nhất của Night Light.
Dương Uy cũng không biết Phương Duyệt dẫn mình tới đây để làm gì nhưng sau khi nghe nói tới viễn cảnh hạnh phúc trái ôm phải ấp, trong lòng anh ta lại rất mong đợi.
Cho tới khi lên tầng cao nhất, cửa thang máy vừa mở mắt, khi nhìn thấy trong đại sảnh rộng rãi đầy ắp người, tiếng ồn ào ầm ĩ vang vọng.
Dương Uy nhìn nhìn thì mới biết đây là một sòng bạc, Phương Duyệt kéo anh ta tới chiếc bàn trong cùng, quanh đó có rất nhiều người, trước bàn còn có một người khác.
“Ông Tần, ông còn tiền chơi không đấy? Không có thì nhường chỗ đi, đừng chiếm hầm cầu mà không dùng chứ!”, một người chơi nhìn người đàn ông trung niên ở phía đối diện, mất kiên nhẫn thúc giục.
Trước mặt người đàn trung niên không còn chip đánh bạc, mà trước mặt những người chơi khác lại có không ít.
Trên mặt người đàn ông trung niên có chút lưỡng lự, tiếp theo ông ta cởi chiếc đồng hồ đeo tay của mình xuống, đặt lên bàn: “Đây là một chiếc đồng hồ được nạm kim cương của Patek Philippe, giá gốc 230 nghìn tệ, nếu ai thích, tôi sẽ bán sang tay với giá 200 nghìn!”
“Chỉ là một cái đồng hồ cũ rích, không đáng tiền! Tôi trả ông 100 nghìn, nếu đồng ý, tiền trao tay ngay!”, một người chơi cùng bàn nói.
“100 nghìn thì quá ít! 150 nghìn, tôi bán!”, người đàn ông trung niên cắn răng nói.
“Được, chốt đơn!”, người chơi kia lập tức đưa qua 150 nghìn tiền chip, trên mặt những người khác là vẻ trêu ngươi, cho dù bán đồng hồ rồi thì tí nữa cũng thua tiếp thôi.
Dương Uy nhíu mày, không vui nhìn Phương Duyệt: “Cô dẫn tôi tới đây để nhìn người khác đánh bài à?”
“Ông ta tên Tần Đại Dũng, là bố của Tần Thanh Tâm và Tần Y.
Mấy hôm trước, em vô tình gặp ông ta ở đây thì mới biết dạo này ông ta luôn chơi bài ở đây, đã thua rất nhiều, nghe nói còn thiếu nợ Night Light một triệu”.
Phương Duyệt chỉ vào người đàn ông trung niên rồi nhỏ giọng nói: “Mấy người trên bàn này đều là đồng bọn, chỉ có ông ta ngu ngốc mới chịu chơi với họ.
Anh cứ nhìn đi, 150 nghìn sắp thua sạch rồi!”
Dương Uy đảo mắt một vòng, bỗng đoán ra được ý đồ của Phương Duyệt: “Ý cô là chờ đến khi ông ta thua sạch, tôi lại cho ông ta mượn tiền?”
“Chờ ông ta thua hết tiền vay mượn thì anh bắt ông ta trả.
Chắc chắn người này sẽ không trả nổi, như thế thì chỉ còn nước tìm Tần Thanh Tâm.
Dù Tần Thanh Tâm là tổng giám đốc của tập đoàn Tam Hòa nhưng theo em biết, cô ta cũng không có nhiều tiền, trả không được tiền thì dùng thân gán nợ vậy”, Phương Duyệt cười với vẻ mặt âm hiểm.
“Cô có chắc là cô ta sẽ đồng ý yêu cầu của tôi không?”, Dương Uy híp mắt hỏi.
“Một con hàng nát thích giả vờ thanh cao mà thôi.
Nếu không bán thân, sao cô ta có thể trở thành tổng giám đốc tập đoàn Tam Hòa? Chỉ cần Tần Đại Dũng nợ rất nhiều tiền, cô ta cũng chỉ có thể thỏa hiệp, nơi này là Night Light, không ai dám quỵt nợ ở đây”, Phương Duyệt hiểu biết rất rõ về Night Light này.
Dương Uy im lặng, trong đầu lại có một kế hoạch khác, lúc này anh ta mới híp mắt: “Không phải cô không muốn hợp tác với nhà họ Dương chúng tôi à? Nếu vậy thì đừng trách tôi tàn nhẫn độc ác!”
“Anh Uy, anh muốn làm gì, em có thể giúp anh vô điều kiện!”, Phương Duyệt nịnh nọt nói.
Dương Uy vươn tay vỗ lên mông cô ta: “Nghe lời anh là được! Chỉ cần làm tốt chuyện này cho anh, lần này về, anh sẽ mang lễ tới nhà họ Tần cầu hôn!”
“Em chờ anh đấy!”, toàn thân Phương Duyệt mềm nhũn, tựa vào người Dương Uy.
Quả nhiên, đúng như lời Phương Duyệt nói, rất nhanh, Tần Đại Dũng lại thua hết tiền, ông ta đờ đẫn ngồi tại chỗ.
Mấy ngày nay, ông ta đã thua sạch tiền, dù vậy, trong mắt vẫn là sự không cam tâm.
“Cho tôi mượn thêm một ít đi! Với một ít này, tôi nhất định sẽ gỡ lại vốn!”, Tần Đại Dũng đột ngột lên tiếng.
“Ông trả nợ Night Light một triệu đi đã rồi nói tiếp.
Có ai ngu tới mức dám cho ông vay tiền nữa chứ?”, một người chơi bài cùng bàn nói với vẻ mặt khinh miệt.
“Tôi có thể cho bác mượn một triệu!”
Đúng lúc này, một giọng nói hiền hòa vàng lên sau lưng Tần Đại Dũng: “Nhưng đêm nay, bác phải trả cho tôi thêm tiền lãi, tổng cộng là một triệu 100 nghìn tệ”.
Tất cả đồng loạt nhìn về phía người đang nói, đó chính là Dương Uy.
“Tôi đồng ý!”
Tần Đại Dũng nghe thấy có người muốn cho mình mượn thì đâu còn quan tâm được gì nữa, ông ta lập tức đồng ý rồi vội nói: “Cảm ơn cậu trai trẻ! Cậu cứ yên tâm, nhờ vào số tiền này, tôi có thể gỡ gạc, đến lúc đó, tôi sẽ trả cậu cả vốn lẫn lời”.
“Được, tôi chờ bác!”
Dương Uy cười nói rồi lấy ra một tấm thẻ ngân hàng, đưa cho Phương Duyệt: “Đi đổi một triệu chip lại đây!”
Rất nhanh, Phương Duyệt đã đổi chip về.
Tần Đại Dũng thấy nhiều chip đánh bạc như vậy thì cảm giác máu trong người sôi sùng sục.
“Chơi tiếp đi!”, Tần Đại Dũng cười lớn.
Thời gian trôi qua từng phút, Dương Uy đứng bên cạnh Tần Đại Dũng, nhìn ông ta