Dương Thanh vừa tới nhà họ Quan, đã chú ý thấy bầu không khí trong nhà bọn họ nặng nề, rõ ràng đã gặp phải rắc rối gì đó.
Quan Chính Sơn thấy Dương Thanh hỏi đến thì không dám giấu, lúc này mới nói: "Tuần trước có một người thanh niên tự xưng là người nhà họ Tiết - Vương tộc ở Chiêu Châu dẫn người đến đến nhà họ Quan, nói chúng tôi phải thần phục cậu ta”.
"Đối phương vô cùng cứng rắn, đồng thời chỉ cho chúng tôi suy nghĩ trong một tuần.
Nếu chúng tôi không thể đưa ra sự lựa chọn thì bọn họ sẽ lựa chọn thay”.
"Theo tôi được biết, không chỉ nhà họ Quan, còn có nhà họ Hàn và mấy gia tộc quyền thế hàng đầu khác ở tỉnh Giang Bình đều bị đối phương uy hiếp”.
Dương Thanh nghe Quan Chính Sơn nói vậy thì nhíu mày: "Nhà họ Tiết à?"
"Đúng vậy, chính là nhà họ Tiết.
Người thanh niên dẫn đầu tên là Tiết Khải khoảng ba mươi tuổi, có khí chất hơn người, còn dẫn theo cao thủ nữa”.
"Bọn họ xông thẳng vào nhà họ Quan.
Hơn nữa, ngay cả Chín Ngón – cao thủ mạnh nhất của nhà họ Quan chúng tôi ra tay cũng không đỡ nổi một đấm của một cao thủ bên cạnh Tiết Khải”.
Dương Thanh cuối cùng đã xác định được đối phương thật sự là người nhà họ Tiết, một trong bốn Vương tộc lớn ở Chiêu Châu.
Dương Thanh đã từng đấu với Chín Ngón mà Quan Chính vừa nhắc tới.
Cho dù ông ta không chịu nổi một đòn của anh, nhưng ở tỉnh Giang Bình, vẫn có thể xem là một trong những cao thủ hàng đầu.
Bây giờ, Chín Ngón thậm chí không đỡ nổi một đấm của đối phương, đủ chứng minh người tới mạnh mẽ thế nào.
Loại cao thủ cấp bậc như vậy ít nhất phải là cao thủ của tám gia tộc đứng đầu Yến Đô.
Đối phương họ Tiết, mà trong bốn Vương tộc lớn Chiêu Châu đúng là có nhà họ Tiết thật.
"Nếu anh ta cho ông một tuần, vậy có phải hôm nay là hạn suy nghĩ cuối cùng của các ông không?", Dương Thanh hỏi.
Quan Chính Sơn gật đầu rồi vội nói tiếp: "Cậu Thanh, chúng tôi tuyệt đối không định phản bội cậu.
Nhưng địa vị của đối phương quá lớn, tôi sợ cậu bị liên lụy nên mới không định báo cáo chuyện này cho cậu biết thôi”.
Dương Thanh bình tĩnh hỏi: "Ông không nói cho tôi biết, vậy tính xử lý chuyện này thế nào?"
Quan Chính Sơn nghiến răng nói: "Tôi đã thương lượng với chủ nhà họ Hàn và mấy gia tộc lớn khác ở tỉnh Giang Bình, định sẽ liên thủ chống lại chúng”.
"Ngay cả người mạnh nhất nhà họ Quan còn không phải là đối thủ của một vệ sĩ bên cạnh Tiết Khải, cho dù các ông có liên kết nhiều gia tộc hơn nữa, vậy có thể làm được gì chứ?", Dương Thanh lại hỏi.
Quan Chính Sơn mở miệng định nói lại đột nhiên không biết phải nói gì.
"Ông yên tâm đi.
Có tôi ở đây, cho dù là ai cũng đừng mong vấy bẩn được Giang Bình.
Trước đây bọn họ không làm được, bây giờ cũng không làm được, sau này càng không làm được!"
Dương Thanh ngạo nghễ nói.
Nhà họ Tiết có địa vị rất cao ở Chiêu Châu, nhưng ở trong mắt Dương Thanh còn không đáng để sợ hãi.
Bất kể thế nào, anh cũng được xem là người từ Giang Bình bước ra.
Nếu bây giờ anh đã có năng lực giúp đỡ nơi đây, tất nhiên sẽ không khoanh tay đứng nhìn.
Hơn nữa, nhà họ Quan thần phục Dương Thanh từ lâu.
Về phần Hàn Khiếu Thiên – chủ nhà họ Hàn vốn là lính cũ ở biên giới phía Bắc, có quan hệ thân thiết với anh.
Bây giờ, hai gia tộc lớn này gặp phải rắc rối, Dương Thanh tất nhiên sẽ không thể làm như không nhìn thấy.
"Cậu Thanh, tôi đã lén hỏi thăm về nhà họ Tiết.
Bọn họ chính là một trong mấy gia tộc quyền thế hàng đầu ở Chiêu Châu.
Cho