Chẳng bao lâu, chủ nhà họ Kim và chủ nhà họ Lương đã dẫn theo cao thủ trong gia tộc mình đi tới phòng khách.
"Chủ nhà họ Kim, chủ nhà họ Lương, đã lâu không gặp!"
Quan Chính Sơn đứng dậy, cười lớn và chủ động bước tới đón khách.
Bây giờ, cho dù ông ta đã nhường lại chức vụ cho người khác, nhưng khách tới hôm nay đều là chủ gia tộc hàng đầu ở tỉnh Giang Bình và tỉnh lân cận, ông ta phải cho đối phương đủ mặt mũi.
"Ông chủ Quan, nhà họ Quan gặp phải rắc rối lớn như vậy mà ông cũng không nói với Kim Chí Minh tôi một tiếng?"
Chủ nhà họ Kim có hơi béo, bất mãn nói.
Chủ nhà họ Lương Lương Văn Khang cũng lạnh giọng: "Ông chủ Quan làm vậy là khinh thường nhà họ Kim và nhà họ Lương sao? Nếu không phải chúng tôi nhận được tin tức, e là nhà họ Quan có bị tiêu diệt, chúng tôi cũng không biết đâu”.
Rõ ràng Kim Chí Minh và Lương Văn Khang đều không vui, giống như Quan Chính Sơn không chủ động nhờ bọn họ giúp đỡ là vô cùng khinh thường bọn họ vậy.
Quan Chính Sơn vội giải thích: "Tôi làm vậy chẳng phải là lo lắng sẽ liên lụy tới các vị sao?"
Tô Thành Vũ cũng cười và đứng dậy hòa giải: "Chuyện này là do chúng tôi suy nghĩ không được chu đáo, không nhờ nhà họ Kim và nhà họ Lương giúp đỡ là lỗi của chúng tôi!"
Bây giờ là thời điểm tỉnh Giang Bình gặp khó khăn nhất, Quan Chính Sơn và Tô Thành Vũ không dám tùy tiện đắc tội gia tộc quyền thế hàng đầu của tỉnh lân cận.
Kim Chí Minh và Lương Văn Khang nghe Quan Chính Sơn và Tô Thành Vũ nói vậy, lúc này sắc mặt mới dịu xuống.
"Các ông yên tâm đi, tôi và chủ nhà họ Lương đã dẫn tới mấy cao thủ cao cấp nhất trong gia tộc tới đây.
Chỉ cần nhà họ Tiết dám gây sự, chúng ta nhất định sẽ làm cho nhà họ Tiết có đến mà không có về!"
Kim Chí Minh kiêu ngạo nói.
Lương Văn Khang cũng nói: "Không sai, nhà họ Tiết thật sự tưởng mấy gia tộc chúng ta dễ ức hiếp chắc? Cho dù nhà họ Tiết là rồng, ở bọn họ địa bàn của chúng ta cũng phải cuộn người lại!"
Nhà họ Kim và nhà họ Lương đúng là có dẫn đến không ít cao thủ.
Mỗi gia tộc dẫn tới cũng phải hơn một trăm cao thủ.
Lúc này, ai nấy đều đang chờ ở bên ngoài.
Nhà họ Tô và nhà họ Hàn vốn cũng dẫn theo không ít cao thủ qua đây.
Lại thêm cao thủ của nhà họ Quan nữa, tổng cộng số cao thủ của mấy gia tộc lớn cộng lại, chắc hẳn cũng lên tới năm, sáu trăm người.
Đội ngũ thế này, đặt ở đâu cũng là một lực lượng không thể khinh nhờn.
Nhưng nhà họ Tiết là lại là một trong mấy gia tộc quyền quý ở bên ngoài.
Hàn Khiếu Thiên không hề nể mặt Kim Chí Minh và Lương Văn Khang, hừ lạnh: "Các cậu nói thì êm tai lắm.
Nếu tôi đoán không nhầm, chắc nhà họ Tiết cũng dẫn người qua nhà họ Kim và nhà họ Lương nhỉ?"
Quả nhiên, Hàn Khiếu Thiên vừa nói ra những lời này, sắc mặt của Kim Chí Minh và Lương Văn Khang đều vô cùng khó coi.
"Hàn Khiếu Thiên, ông nói vậy là có ý gì? Chúng tôi có lòng tốt dẫn theo cao thủ cao cấp nhất của gia tộc tới trợ giúp Giang Bình các ông, ông chẳng cảm kích thì thôi, lại còn nói mát à?"
Kim Chí Minh thẹn quá thành giận, nói với Hàn Khiếu Thiên.
Lương Văn Khang cũng bất mãn: "Hàn Khiếu Thiên, ông đừng quên chỗ này là nhà họ Quan chứ không phải là nhà họ