Tần Thanh Tâm cũng bị mang ra khỏi xe.
Bấy giờ cô cũng dần tỉnh lại, mở mắt liền hoảng sợ phát hiện mình bị đưa tới một trường học bị bỏ hoang.
“Chị Lữ, sao chị lại đưa em tới đây?”
Tần Thanh Tâm vẫn chưa ý thức được tình cảnh của mình, sốt ruột hỏi Lữ Oánh.
Lữ Oánh cười lạnh một tiếng: “Ranh con, mày đừng gọi tao là chị.
Mày không xứng!”
Ầm!
Trong đầu Tần Thanh Tâm nổ ầm ầm, vẻ mặt khó tin nhìn Lữ Oánh.
Lúc ở nhà hàng, Lữ Oánh rất thân thiện, cô cũng rất kính nể học thức của cô ta, cứ tưởng mình đã tìm được người chị tri kỷ.
Bây giờ Lữ Oánh lại đưa cô tới nơi hoang tàn này, quan trọng là còn có ba gương mặt xa lạ.
Nhất là người trung niên dẫn đầu, vẻ mặt dữ tợn như muốn nuốt chửng cô.
Tần Thanh Tâm có ngốc đến đâu cũng phải biết mình đã bị bắt cóc.
“Các người là ai? Sao lại đưa tôi tới đây?”
Tần Thanh Tâm cố kìm nén nỗi sợ hãi trong lòng, cắn răng hỏi.
“Bốp!”
Lữ Oánh tát vào mặt cô, quát lớn: “Câm miệng cho tao.
Nếu mày còn nói nhảm thêm một câu, tao sẽ đập chết mày!”
Tần Thanh Tâm sợ phát khóc, cảm thấy vô cùng hối hận.
Tại cô quá ngu ngốc, mới gặp Lữ Oánh lần đầu đã tin tưởng cô ta, còn tưởng là chị em tốt.
Nếu cô biết cảnh giác một chút đã không bị bắt tới đây.
“Chủ gia tộc, tôi hoàn thành nhiệm vụ rồi.
Nếu không còn chuyện gì khác, tôi đi trước đây”.
Lữ Oánh không muốn bị liên lụy quá nhiều, định bỏ đi.
Lê Triết lạnh lùng nhìn cô ta: “Đi đi!”
“Đoàng!”
Nhưng Lữ Oánh vừa quay người, tiếng súng chói tai chợt vang lên, cô ta ngã lăn ra đất.
“Á…”
Tần Thanh Tâm thấy Lữ Oánh trúng đạn mà chết, hoảng sợ hét toáng lên.
“Toàn bộ người liên quan đến chuyện này đều phải chết!”
Trong mắt Lê Triết tràn đầy tàn nhẫn, khẩu súng Colt trong tay ông ta còn phả ra khói xanh.
Tiết Nguyên Bá đã dặn dò phải làm thật sạch sẽ, nếu không sẽ gặp phải tai họa ngập đầu.
“Các ông thả tôi ra đi.
Chồng tôi là chủ tịch tập đoàn Nhạn Thanh, anh ấy rất giàu có.
Chỉ cần ông thả tôi ra, muốn bao nhiêu tiền cũng được”.
Tần Thanh Tâm thấy Lê Triết nhìn mình, vội vàng run rẩy nói.
“Tôi biết chồng