Tần Thanh Tâm vốn đang tuyệt vọng nghe thấy giọng nói của Dương Thanh lập tức sững người.
Lê Triết cũng kinh hãi nói: “Sao cậu biết chúng tôi ở đây?”
Ông ta chọn nơi hoang vu này vì xung quanh không hề có camera giám sát.
Dù Dương Thanh có thể tìm tới đấy cũng phải tốn ít nhất hai tiếng.
Nhưng lúc này mới trôi qua được nửa tiếng ngắn ngủi.
“Chồng ơi!”
Tần Thanh Tâm hét lên, nước mắt rơi lã chã.
Cô đã quyết định thà chết, thế nhưng trông thấy Dương Thanh, cảm xúc hoàn toàn vỡ òa.
Hai mắt Dương Thanh đỏ sậm, cố gắng dịu giọng nói: “Vợ ơi, có anh ở đây rồi.
Không ai có thể làm hại em được!”
Hai cao thủ mặc áo vải sau lưng Lê Triết nghiêm túc nhìn Dương Thanh.
Bọn họ cảm thấy một luồng sát khí mãnh liệt tỏa ra từ người anh.
Trước khi đi theo Lê Triết, bọn họ đã biết lần này phải đối phó với một cao thủ rất mạnh.
Nhưng đến khi gặp được Dương Thanh, bọn họ vẫn không khỏi kinh ngạc.
Một người trẻ tuổi có khí thế đáng sợ như vậy, quả thực rất dọa người.
“Lê Triết, ông mau thả vợ tôi ra, tôi có thể tha cho ông và nhà họ Lê một con đường sống!”
Dương Thanh nén giận nhìn chằm chằm Lê Triết.
Anh không ngờ người bắt cóc Tần Thanh Tâm lại là ông ta.
“Vợ cậu đang nằm trong tay tôi, sao cậu còn dám phách lối như vậy?”
Lê Triết châm chọc nói, dí họng súng Colt vào huyệt Thái Dương của Tần Thanh Tâm.
Tần Thanh Tâm hoảng sợ run lẩy bẩy.
Thấy vợ mình sợ hãi, Dương Thanh thấy lòng mình tan nát.
Anh cố giữ bình tĩnh nói: “Coi như là vì nhà họ Lê, hi vọng ông đừng làm gì xúc động!”
“Con mẹ nó sao mày còn dám uy hiếp tao? Tao đã dám bắt cóc vợ mày nghĩa là không màng sống chết.
Mày dùng nhà họ Lê để uy hiếp tao có tác dụng gì?”
Nào ngờ Lê Triết lại càng xúc động, giận dữ hét: “Quỳ xuống! Mày lập tức quỳ xuống cho tao!”
“Quỳ xuống dập đầu xin lỗi, cầu xin tao tha cho vợ mày!”
Tần Thanh Tâm hốt hoảng giãy giụa: “Chồng ơi, anh đừng nghe theo ông ta!”
“Ông ta điên rồi.
Dù anh quỳ xuống cầu xin, ông ta cũng không bỏ qua cho chúng ta đâu”.
“Nếu em chết đi, anh nhất định phải bảo vệ con gái chúng ta thật tốt”.
“Vì con gái, anh phải sống bình an!”
Tần Thanh Tâm điên cuồng giãy giụa.
“Câm miệng! Cô câm ngay cho tôi!”
Lê Triết bóp cổ Tần Thanh Tâm, quát lớn.
Ầm ầm ầm!
Đúng lúc này, tiếng động cơ xe gầm thét lại vang lên, từng chiếc xe hơi xông thẳng vào.
Mười chiếc!
Ba mươi chiếc!
Năm mươi chiếc!
Một trăm chiếc!
Vậy mà vẫn chưa kết thúc, xe vẫn không ngừng xông vào.
Mỗi chiếc xe đều có bốn năm gã cao to lực lưỡng bước xuống.
Lê Triết thấy vậy sợ chết khiếp, toàn thân run bần bật.
Ông ta biết Dương Thanh không đơn giản nhưng không ngờ chỉ trong vòng nửa tiếng anh đã có thể huy động được nhiều người tới vậy.
Vù vù vù…
Trên bầu trời chợt truyền ra tiếng quạt xé gió.
Lê Triết ngẩng đầu