Chiến Thần Ở Rể

998: Không Nên Nhuốm Máu


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Thấy Quan Hồng Nghị quỳ xuống đất khóc rống lên, Quan Vương rất vui mừng.

Mọi chuyện lão ta làm hôm nay không uổng phí.

“Đứng dậy đi!”
Quan Vương đỡ Quan Hồng Nghị đứng lên.
Đợi cảm xúc của Quan Hồng Nghị ổn định lại, lão ta đột nhiên hỏi: “Nếu sau này có cơ hội, con còn ra tay với Dương Thanh nữa không?”
Quan Hồng Nghị sững sờ, lập tức hiểu ý của Quan Vương.

Ông ta lắc đầu đáp: “Không!”
“Tại sao?”
Quan Vương lại hỏi.

“Như lời bố đã nói, cậu ta có thể từ một người bình thường đạt được thực lực Vương Cảnh đỉnh phong trong vòng năm năm, chắc chắn không phải kẻ tầm thường”.

“Loại người này chỉ có thể là có thế lực võ thuật khổng lồ đứng sau, hoặc là có thiên phú siêu phàm”.

“Nhưng dù là loại nào cũng không phải người Vương tộc họ Quan chúng ta có thể tùy tiện đắc tội.

Có lẽ đến cả Hoàng tộc cũng chưa chắc dám trở mặt với cậu ta”.

Quan Hồng Nghị nghiêm túc nói: “Con sẽ không chỉ không ghi hận cậu ta mà còn biết ơn.

Nếu không nhờ cậu ta, con sẽ không trưởng thành được”.

“Nếu bố không ngại, đợi vết thương của con hồi phục sẽ tự tới Yến Đô chủ động xin lỗi cậu ta”.

Quan Vương lại lắc đầu.


Quan Hồng Nghị ngơ ngác không hiểu, chỉ nghe thấy lão ta nói: “Chờ sau khi con hồi phục đã muộn rồi.

Bây giờ con mau đi xin lỗi cậu ta, cầu xin tha thứ đi”.

“Vâng thưa bố!”
Quan Hồng Nghị biết được giá trị của Dương Thanh, cũng biết anh rất được Quan Vương coi trọng nhưng không ngờ lại đến mức này.

Ông ta lập tức nghe theo.

Cùng lúc đó, Dương Thanh đang giúp Phùng Tiểu Uyển xử lý chuyện hậu sự cho thần y Phùng.

Mã Siêu cũng đã tỉnh lại, chỉ là vết thương quá nặng, tạm thời không thể đứng dậy, chỉ có thể nằm trên trường.

Sau khi biết tin ân nhân cứu mạng là thần y Phùng đã qua đời, Mã Siêu vô cùng áy náy.

“Đều tại tôi.

Nếu tôi không giấu anh Thanh tự tiện xông vào phủ Quan Vương thì sẽ không bị đánh lén”.

“Nếu tôi không trúng đạn, thần y Phùng cũng không cần phí sức cứu tôi”.

Mã Siêu không ngừng tự trách, nhất là khi trông thấy Phùng Tiểu Uyển đau khổ, anh ta lại càng khó chịu.

“Chuyện cũ qua rồi, cậu đừng tự trách nữa.

Dù không cứu cậu, chỉ sợ thần y Phùng cũng không còn nhiều thời gian”.

Đổng Chiêm Cương an ủi: “Hơn nữa, bởi vì cậu bị thương nặng, chúng tôi tìm tới thần y Phùng nên ông ấy mới có cơ hội nhờ vả cậu Thanh, giải quyết được nỗi lòng lớn nhất của ông ấy”.

“Thực ra bây giờ nghĩ lại, tối qua thần y Phùng ép cậu Thanh cưới Tiểu Uyển là cố ý.

Ông ấy biết mình không sống được bao lâu, cố ý mượn chuyện cứu cậu để uy hiếp cậu Thanh”.

“Ông ấy biết rõ cậu Thanh đã có vợ con mà vẫn muốn ép buộc, mục đích là để cậu Thanh thấy áy náy.

Chỉ khi cậu Thanh nợ ông ấy, sau khi ông ấy qua đời mới có thể yên tâm Tiểu Uyển”.

Đổng Chiêm Cương nhìn nhận rất sâu xa, đây quả thực là suy nghĩ của thần y Phùng.

Nhưng dù là vậy, Mã Siêu vẫn thấy rất áy náy, cứ có cảm giác bởi vì cứu mình nên thần y Phùng hao tổn quá nhiều sức lực nên mới mất sớm hơn.

“Sau này Tiểu Uyển không chỉ là em gái của anh Thanh mà còn là em gái của tôi.

Không ai được phép ức hiếp em ấy!”
Mã Siêu kiên định nói.

Đổng Chiêm Cương cảm thán: “Có câu nói này của cậu, thần y Phùng có thể yên lòng nhắm mắt rồi!”
Trong lúc đang xử lý chuyện hậu sự cho thần y Phùng, một chiếc Rolls-Royce màu đen chậm rãi đỗ lại ở ngoài cổng.

Một chàng trai trẻ tuổi bước ra khỏi xe.


Còn có hai gã vệ sĩ cao lớn đi theo sau.

Ba người vội vàng đi vào trong sân.

“Chào anh, xin hỏi thần y Phùng có đây không?”
Chàng trai trẻ dẫn đầu nhìn mấy người trong sân.

Dương Thanh nhíu mày đáp: “Thần y Phùng qua đời rồi!”
Cái gì?
Nghe

Dương Thanh nói vậy, chàng trai lập tức hốt hoảng.

Mặc dù vừa vào cửa hắn đã nhìn thấy quan tài nhưng không ngờ người bên trong là thần y Phùng.

“Nếu không có việc gì thì mời về cho!”
Dương Thanh lạnh nhạt nói, trắng trợn đuổi khách.

Nhưng chàng trai trẻ kia lại nhíu mày: “Không thể nào, hôm qua người của tôi mới tra ra được chỗ ở của thần y Phùng, còn sống rất tốt mà.

Sao hôm nay lại chết được?”
“Nhất định là thần y Phùng không muốn cứu giúp nên mới cố ý không gặp chúng tôi phải không?”
Trong mắt Dương Thanh nổi lên lửa giận: “Nếu các người còn không đi, đừng trách tôi không khách sáo”.

Anh không muốn đánh người trước linh cữu của thần y Phùng.

Người kia lạnh lùng nhìn anh, ngạo nghễ nói: “Tôi là Khương Lực, đến từ nhà họ Khương của Vương thành Quan.

Hôm nay tôi đến để đón thần y Phùng về chữa bệnh cho ông nội tôi, chủ nhà họ Khương”.

“Chỉ cần ông ấy có thể chữa khỏi cho ông nội tôi, tiền bạc không thành vấn đề.

Không phải ai cũng được chữa trị cho ông nội tôi đâu, các người đừng không biết tốt xấu”.

Thái độ của Khương Lực cực kỳ hống hách, tựa như được trị bệnh cho ông nội hắn là chuyện rất đáng tự hào.

“Cút!”
Dương Thanh gầm lên.


Đổng Chiêm Cương cũng đi ra, lạnh lùng nói: “Trong vòng ba mươi giây lập tức cút khỏi đây, nếu không giết không tha!”
Dứt lời, ông ta rút một khẩu súng lục từ bên hông, hờ hững nhìn Khương Lực.

Đổng Chiêm Cương vốn đang mặc quân phục của chiến vực, lúc này lại rút súng ra, sắc mặt Khương Lực lập tức trở nên khó coi.

“Thì ra là người của chiến vực, thảo nào dám kiêu ngạo như vậy”.


“Mày đã muốn chết như vậy, tao sẽ cho mày toại nguyện!”
Đổng Chiêm Cương lạnh lùng nói, lập tức mở chốt an toàn, ngón trỏ chuẩn bị bóp cò.

Đến tận lúc này, Khương Lực mới ý thức được Đổng Chiêm Cương thật sự dám giết mình, lập tức sợ chết khiếp.

“Ông, ông đừng kích động!”
Hắn lắp ba lắp bắp nói.

“Không nên nhuốm máu trước linh cữu của thần y Phùng!”
Dương Thanh không thèm nhìn Khương Lực, chỉ lạnh nhạt nói một câu.

Đổng Chiêm Cương hiểu ý anh, không nên nhuốm máu trước linh cữu của thần y Phùng tức là ở chỗ khác thì được.

Thấy Khương Lực bị Đổng Chiêm Cương chĩa súng vào đầu, hai gã vệ sĩ nhà họ Khương đồng loạt xông lên che chắn cho hắn, đồng thời nhao nhao rút súng nhắm thẳng đầu Đổng Chiêm Cương.

Vừa rồi là Đổng Chiêm Cương chĩa súng vào đầu Khương Lực, bây giờ ông ta lại bị vệ sĩ của hắn chĩa súng vào đầu.

Khương Lực khôi phục thái độ kiêu căng, trốn sau lưng hai gã vệ sĩ căm tức nhìn Đổng Chiêm Cương: “Sao ông dám chĩa súng vào đầu tôi ở Vương thành Quan? Ông chán sống rồi à?”
- ---------------------------.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện