Sắc mặt Đổng Chiêm Cương lập tức trầm xuống, không ngờ mình lại bị người khác chĩa súng vào đầu.
“Ranh con, mày xác định muốn người của mày chĩa súng vào đầu tao hả?”
Ông ta híp mắt hỏi.
Nếu không vì đang ở trước linh cữu của thần y Phùng, từ lúc đám người kia giương oai ông ta đã ra tay rồi.
Huống hồ còn có Dương Thanh cao hơn ông ta mấy cấp bậc đang ở đây, Khương Lực còn dám làm vậy, đúng là sự bất kính lớn nhất với anh.
Khương Lực trốn sau lưng hai gã vệ sĩ cười lạnh một tiếng: “Ngu ngốc, tưởng mình cao sang lắm à? Chĩa súng vào đầu ông thì làm sao? Ông có tin tôi còn dám sai bọn họ bắn nát đầu ông không?”
Đổng Chiêm Cương nổi trận lôi đình, ánh mắt tràn ngập sát khí nhìn chằm chằm hắn: “Mày đang tự tìm chết đấy!”
“Sao vẫn chưa đuổi ra ngoài?”
Dương Thanh nhíu mày, mất kiên nhẫn hỏi.
Đổng Chiêm Cương run lên một cái, rõ ràng ông ta không đuổi đám Khương Lực ra nhanh khiến Dương Thanh bực bội.
“Cút hết cho tao!”
Đổng Chiêm Cương lại nhìn Khương Lực, sát khí nồng đậm, giận dữ rống lên một tiếng rồi biến mất ngay tại chỗ.
Ông ta là một trong các lãnh đạo của chiến vực, sao thực lực lại yếu được?
“Nổ súng!”
Khương Lực hoảng sợ vội vàng ra lệnh.
Hai gã vệ sĩ đồng loạt bóp cò.
“Keng!”
“Keng!”
Nhưng đúng lúc này, Dương Thanh búng ra hai viên đá về phía súng của hai gã vệ sĩ.
Súng của bọn họ bị đánh bay gần như cùng một lúc.
Đổng Chiêm Cương cũng xuất hiện trước mặt Khương Lực.
“Cái gì?”
Nhìn thấy Đông Chiêm Cương đứng trước mặt mình, Khương Lực không thể tin nổi.
Không chỉ vậy, hắn còn phát hiện súng của hai gã vệ sĩ đã rơi xuống đất từ bao giờ.
Mọi chuyện chỉ xảy ra trong nháy mắt, nhanh đến mức không ai biết súng của hai gã vệ sĩ bị đánh bay từ lúc nào.
Giờ phút này, Khương Lực mới ý thức được sức mạnh của Đổng Chiêm Cương, vẻ mặt ngập tràn sợ hãi.
“Ông, ông muốn làm gì?”
Khương Lực run rẩy hỏi, thậm chí còn không có ý định chạy trốn.
Một người có thể từ khoảng cách năm, sáu mét lao đến trước mặt hắn trong nháy mắt, hắn ta có thể chạy thoát được sao?
“Người đâu, dẫn đi cho tôi! Dẫn ra xa nghìn mét rồi xử bắn!”
Đổng Chiêm Cương bỗng nhiên lạnh giọng quát.
“Vâng!”
Ngay sau đó, mấy chiến sĩ mặc quân phục đi ra khống chế Khương Lực và hai gã vệ sĩ.
Rõ ràng bọn họ đã được Đổng Chiêm Cương sắp xếp từ trước, vẫn luôn canh gác xung quanh nơi này.
Cho nên Đổng Chiêm Cương vừa mới ra lệnh, bọn họ đã có thể kịp thời xuất hiện.
Khương Lực nhìn thấy chiến sĩ dẫn đầu, kinh hãi hỏi: “Sao ông lại ở đây?”
Thân phận của Khương Lực chưa đủ tư cách để tiếp xúc với chiến sĩ dẫn đầu, nhưng hắn đã từng nhìn thấy ông nội mình khúm núm trước mặt người đó.
Vậy mà lúc này, người đó lại rút súng chĩa vào đầu hắn.
Chiến sĩ dẫn đầu khinh thường nhìn Khương Lực: “Khương Hùng có cháu trai như mày đúng là bất hạnh.
Nếu kiếp sau vẫn đầu thai vào nhà giàu nhớ phải sống khiêm tốn”.
Dứt lời, ông ta lớn tiếng hô: “Đưa đi!”
“Vâng!”
Mấy chiến sĩ khác nhanh chóng lôi Khương Lực và vệ sĩ rời khỏi.
“Hồng Đại Cường, đến cả con trai tôi ông cũng dám động vào sao?”
Nhưng đúng lúc đó, bên ngoài chợt truyền tới một giọng nói tức giận.
Cổng nhà vẫn luôn mở nên Dương Thanh và Đổng Chiêm Cương đứng trong sân vẫn có thể nhìn thấy mọi thứ bên ngoài.
Trước cổng có mấy chiếc xe sang trọng đỗ lại.
Người vừa lên tiếng chính là người đàn ông trung niên đi ra từ chiếc Rolls-Royce phiên bản dài ở đầu tiên.
Không chỉ vậy, sau lưng ông ta còn có mười mấy gã cao thủ của nhà họ Khương.
Nhưng Đổng Chiêm Cương cũng vừa mới gọi mười mấy chiến sĩ tới.
Hai bên giằng co kịch liệt.
Chiến sĩ dẫn đầu tên Hồng Đại Cường chính là người phụ trách an toàn của Vương thành Quan do chiến vực phái tới.
“Khương Long Phi!”
Hồng Đại Cường nheo mắt lại, lạnh lùng nhìn đối phương: “Từ nay trở đi, thôn Ngô Gia do chiến vực tiếp quản, không ai được phép bước vào.
Tôi lấy danh nghĩa lãnh đạo cao nhất của chiến vực ở Vương thành Quan yêu cầu ông lập tức rời khỏi đây, nếu không tự chịu hậu quả!”
Ở Vương thành Quan, tuy Vương tộc họ Quan mạnh