*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.**********
Miêu Tử Ngôn nghiến răng: “Đương nhiên là tôi không cam lòng rồi, nhưng mà không cam lòng thì có thể làm gì? Bây giờ cả Bạch Miêu và Hắc Miêu đều không chấp nhận chúng ta.”
Miêu Tử Ngôn lúc này tức giận đầy bụng, trừng mắt nhìn nhị trưởng lão.
Tất cả đều là lỗi của ông già này đã xúi giục anh ta, khiến anh ta sa đọa như ngày hôm nay.
Nếu không thì anh ta vẫn là một người Miêu tộc đích thực, và anh ta có thể đè đầu cưỡi cổ Hắc Miêu rồi.
Tương lai tươi sáng đã bị hủy hoại bởi nhị trưởng lão.
Nhị trưởng lão nói: “Ha ha, hiện tại anh còn mong đợi những tên ngốc kia tiếp nhận chúng ta sao? Đừng kể chuyện cười nữa.”
Miêu Tử Ngôn không thể giải thích được nói: “Nhị trưởng lão, ông muốn nói cái gì?”
Nhị trưởng lão nói: “Tôi có một cách để nâng cao địa vị của chúng ta và thống trị Hắc Miêu và Bạch Miêu và thậm chí là tất cả các thế lực ở Đại Hạ này”
Làm sao có thể.
Phản ứng đầu tiên của Miêu Tử Ngôn là không tin!
Nhị trưởng lão nói: “Trên đời này không có việc gì là không thể, chỉ có chuyện người không dám nghĩ tới thôi.”
“Tôi hỏi anh, anh hẳn là nên biết trong trại Hắc Miêu có một số lão thần tiên đúng không?”
Hai mắt của Miêu Tử Ngôn đột nhiên sáng lên, như là đang suy nghĩ đến gì đó.
“Ông đang nói về những ác ma đó?” Anh ta đã đoán được nhị trưởng lão sẽ làm gì.
Lực lượng Âm Ti được gọi là ác ma ở Bạch Miêu, nhưng họ được tôn trọng như những vị thần ở Hắc Miêu.
Nhị trưởng lão hờ hững cười: “Ác ma? Đối với chúng ta thì những người đó là thần tiên, có thể giúp chúng ta đánh một trận đẹp mắt!”
Miêu Tử Ngôn cũng cười: “Nhị trưởng lão, tôi hẳn là đã đoán được ông định làm gì.”
Nhị trưởng lão: “Nói cho tôi nghe thử xem.”
Miêu Tử Ngôn nói: “Thôn gia súc hẳn là then chốt trong kế hoạch của ông”
“Là ác ma... không phải, là thần tiên đã nuôi cổ trùng trên người gia súc trong thôn tốn rất nhiều sức lực.
“Có thể thấy cổ trùng trên đó
đã sắp trưởng thành, Diệp Huyền Tần đã tiêu diệt tổ trùng Hắc Miêu vào thời điểm quan trọng. Cổ trùng ở thôn gia súc hẳn là cũng nhận tổ trùng Hắc Miêu, tổ trùng Hắc Miêu chết rồi chắc là cổ trùng ở thôn gia súc cũng đã chết.”
“Thành quả lao động của các lão thần tiên bị Diệp Huyền Tần phá hủy. Liệu họ có tha cho Diệp Huyền Tần không?”
Nhị trưởng lão gật đầu: “Đúng vậy. Chúng ta hoàn toàn có thể dùng tay của các lão thần tiên để diệt trừ Diệp Huyền Tần. Đến lúc đó, dù là Bạch Miêu hay Hắc Miêu đều sẽ ở trong túi của chúng ta."
Miêu Tử Ngôn hỏi: "Nhị trưởng lão, ông có thể tìm được những lão thần tiên kia sao?”
Nhị trưởng lão lắc đầu: “Không thể. Tôi không có tiếp xúc với bọn họ bao giờ thì làm sao có thể có cách liên hệ với họ.
Miêu Tử Ngôn cau mày: “Vậy chúng ta làm sao có thể cầu xin bọn họ ra tay đây?”
Nhị trưởng lão: “Đồ ngốc, đi tìm Miêu Quân Từ. Hắc Miêu của Miêu Quân Từ cũng đã làm phản rồi, Miêu Quân Từ nhất định sẽ đi tìm các lão thần tiên.”
“Chúng ta mau chóng đuổi theo Miêu Quân Từ, anh ta hẳn là còn chưa đi được bao xa. Mau chóng bắt kịp."
Nhị trưởng lão và Miêu Tử Ngôn dùng hết sức đuổi theo.
Nhị trưởng lão nói đúng, Miêu Quân Từ không đi được bao xa, không lâu sau bọn họ đã đuổi kịp.
Miêu Quân Từ bị Độc Lang đánh gãy xương chân, anh ta gần như phải nhờ vào tinh thần lực cường đại mới có thể di chuyển được nên tự nhiên anh ta không thể chạy xa.
Nhìn thấy nhị trưởng lão và Miêu Tử Ngôn, Miêu Quân Từ đột nhiên trở nên căng thẳng.
Trong tiềm thức của anh ta cho rằng hai người này đến đây để bắt anh ta về lấy công chuộc tội với Miêu Chấn Phong.
Miêu Quân Từ lắp bắp: “Dừng lại... dừng lại đó... hai người dừng lại cho ông đây!”