*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.**********
“Hừm, bất luận là Hắc Miêu hay là Bạch Miêu, đều là Miêu trại chính thống, trên người đều chảy ra dòng máu Miêu tộc, làm sao có thể quỳ gối trước một người ngoài được chứ?”
“Đúng. Bạch Miêu và Hắc Miêu vốn là nỗi xấu nhục của Miêu trại. Nếu có cơ hội thì tôi nhất định sẽ trừng phạt những người này thật nặng và rửa sạch nỗi xấu hổ của tôi ở Miêu trại!”
Ha ha!
Miêu Quân Từ chế nhạo, anh ta tin hai người này mới lạ.
Có lẽ là vì họ đã phản bội Bạch Miêu nên tộc trưởng của tộc Bạch Miêu là Miêu Chấn Phong đã không thu nạp hai người này lại và trục xuất họ.
Vừa vặn anh ta cũng chỉ còn một mình, là lúc cần người gấp cho nên có lẽ sẽ giữ hai người này bên mình.
“Ừm, may mắn được cả hai người để mắt, tôi nhất định sẽ không để cho hai người thất vọng”
“Yên tâm đi, sự sa sút của chúng ta chỉ là tạm thời mà thôi. Không bao lâu nữa nơi này vẫn là lãnh địa của chúng ta, bất luận là Hắc Miêu hay là Bạch Miêu, dù là tộc trưởng hay là tổ trùng, đều phải ngoan ngoãn phục tùng dưới chân chúng ta!”
“Đi, tôi đưa hai người đi gặp một người!
Nhị trưởng lão và Miêu Tử Ngôn vui mừng khôn xiết, nếu bọn họ đoán đúng thì người mà Miêu Quân Từ muốn cùng bọn họ đi gặp chính là các lão thần tiền.
Các lão thần tiên chỉ cần búng ngón tay một chút thì cũng đủ để bọn họ lên đỉnh cao vinh quang rồi.
Miêu Quân Từ dẫn cả hai đi về phía tây nam của làng Hắc Miêu.
Ở rìa của khu tập kết là một rừng tre rộng lớn.
Nhưng mà điều lạ là bây giờ đang là mùa tre sinh sôi nảy nở nhưng cây tre ở đây đã héo lá, héo úa, vàng úa và sắp chết.
Toàn bộ khu rừng tre tràn ngập một hơi thở mạnh mẽ của cái chết, quái lạ và đáng sợ.
Trước khi bước vào rừng tre thì sắc mặt của Miêu Quân Từ nghiêm túc nhìn hai người họ và nói: “Tôi sẽ cho hai người một lời khuyên, sau này có gặp lại chuyện gì, cho dù có dị thường cũng đừng hét lên.
“Nếu không, tôi lo lắng sẽ có người xông ra đòi mạng của các người đó!”
Nhị trưởng lão và Miêu
Tử Ngôn nghe lời khuyên của Miêu Quân Từ thì càng lo lắng hơn.
Có cái gì ghê gớm trong này sao? “Lão thần tiên” đó rốt cuộc là dạng tồn tại kiểu gì.
Miêu Quân Từ hít sâu một hơi, điều chỉnh tâm trạng, từng bước đi vào rừng tre.
Miêu Quân Từ đi từng bước rất cẩn thận, như thể anh ta đang lo lắng về những cái bẫy dưới chân mình.
Không lâu sau khi bọn họ tiến lên phía trước, một giọng nói lạnh lùng đột nhiên vang lên bên cạnh bọn họ.
“Ba người đi đâu vậy?”
Âm thanh đột ngột khiến ba người hoảng sợ, họ vội vàng nhìn theo tiếng kêu.
Một bóng người đứng dưới gốc cây trúc, nước da ngăm đen, mặc bộ đồ đen hòa vào rừng trúc chết chóc, nếu không phân biệt kỹ sẽ không phát hiện được.
Đối phương có quầng mắt thâm quầng, da khô, mặc đồ màu đen như vải liệm, người này nhìn như thế nào đều giống người đã chết.
Nhị trưởng lão và Miêu Tử Ngôn không khỏi lui về phía sau một bước. Tuy nhiên, Miêu Quân Từ vẫn lấy hết can đảm nói: “Thưa ngài Lưu, tôi đến đây để gặp ngài, tôi có chuyện quan trọng cần báo cáo”
Giọng nói của ông Lưu giống như ngoại hình của ông ta cũng lạnh như băng: “Tôi cũng đang muốn tìm anh.”
“Tôi vừa nhận thấy rằng một tổ trùng ở thôn gia súc đã trưởng thành. Hãy đi mang nó đến đây đi.”
Miêu Quân Từ hết hồn: “Xin lỗi, ngài Lưu, tôi sợ tôi không làm được”
Tại sao?
Ông Lưu lộ ra vẻ dữ tợn.
Miêu Quân Từ nhanh chóng giải thích: “Đó là bởi vì... tổ trùng đó có thể đã chết.”
Chết tiệt!
Ông Lưu tức giận tại chỗ, một luồng khí tức trào ra, lật tung mấy ngọn tre, lá cây quay cuồng.
“Tổ trùng của tôi bị sao, nói cho tôi biết mau lên”
Miêu Quân Từ nhanh chóng nói với ông Lưu những thông tin chi tiết của