Chương 2382:
Đợi khoảng mấy phút đồng hồ, Lý Bảo Khánh vẫn không có phản ứng gì, sức kiên nhẫn của Diệp Huyền Trân đã hết, lạnh lùng nói: “Ông Lý, đây chính là tác phong làm việc của Quỹ đầu tư Hồng Sam ông à?” Tay Lý Bảo Khánh dừng lại, phẫn nộ ném bút xuống sàn, tức giận mà nhìn Diệp Huyền Tần: “Khốn nạn, dám làm phiền tôi!”
“Có biết rằng, viết chữ quan trọng nhất là ý cảnh. Bây giờ anh vừa lên tiếng, liền cắt đứt ý cảnh của tôi, khiến thư pháp của tôi không còn linh hồn nữa, anh, tội đáng muôn chết!”
Ha ha!
Khuôn mặt Diệp Huyền Tần đầy vẻ cười cợt: “Ông Lý đúng là ra vẻ thật đấy nhỉ, chẳng qua tôi chỉ làm phiền ông viết chữ, ông đã định tội cho tôi rồi, tội đáng muốn chết? Cho dù là hoàng để ở thời cổ đại, cũng không bá đạo hoang đường tới như vậy”
Lý Bảo Khánh khinh thường mà liếc nhìn Diệp Huyền Tần: “Sao nào, anh cảm thấy tôi không có bản lĩnh đấy à?” Diệp Huyền Tần: “Xin lỗi, tôi đúng thật là cảm thấy ông không có cái bản lĩnh đó. Lý Bảo Khánh cười ha ha.
“Vậy được, anh về mà chờ
Được! đi, trong vòng mười ngày, tôi sẽ khiến anh nhận rõ thủ đoạn của tôi”
Diệp Huyền Tần: “Tôi vẫn chưa đi được, tôi còn chưa thể hiện ý định tới đây của tôi nữa.
Lý Bảo Khánh lười biếng liếc nhìn Diệp Huyền Tần: “Diệp Huyền Tần của Tập đoàn Diệp Linh?”
Diệp Huyền Tần gật đầu: “Đúng vậy. Lý Bảo Khánh: “Vậy không cần phải nói nữa, tôi biết ý định khi tới đây của anh. Muốn Quỹ đầu tư Hồng Sam của tôi giúp Tập đoàn Diệp Linh của anh vượt qua khó khăn ư?”
Diệp Huyền Tần: “Đúng vậy!
Ha ha!
Lý Bảo Khánh bật cười: “Mơ tưởng hão huyền, nghĩ cũng đừng có nghĩ.”
“Bây giờ Tập đoàn Diệp Linh đã sắp lụi tàn rồi, trừ khi Quỹ đầu tư Hồng Sam bỏ ra mấy nghìn tỷ, nếu không thì Tập đoàn Diệp Linh chắc chắn sẽ phá sản.
“Mà để Quỹ đầu tư Hồng Sam của tôi bỏ ra mấy nghìn tỷ để giúp đỡ, thì còn không bằng Quỹ đầu tư Hồng Sam tự xây dựng một Tập đoàn Diệp Linh!”
“Việc không phù hợp với lợi ích của Quỹ đầu tư Hồng Sam, có ngu mới đi làm.
Diệp Huyền Tần hỏi: “Nhưng tôi nghe nói, Quỹ đầu tư Hồng Sam là một tổ chức có tính chất bán công ích, không hề vì lợi ích, mà là vì giúp đỡ những doanh nghiệp quốc gia.
“Tập đoàn Diệp Linh của tôi được xây dựng ở đây phát triển lên từ
Lý Bảo Khánh: “Tổ chức mang tính chất bán công ích?
Ha ha, cái lời vớ vẩn này mà anh cũng tin à, tôi thực sự nghi ngờ não của anh có phải có vẫn đề hay không đấy.”
“Bây giờ đã là thời nào rồi, quan niệm lợi ích là trên hết cũng không hiểu, đáng đời Tập đoàn Diệp Linh của anh bị phá sản phải đóng cửa.
“Mau đi đi, tôi không có thời gian lãng phí với anh đâu, chuyện đầu tư đừng hòng mà nghĩ tới.
Diệp Huyền Tần thở dài một tiếng, tình hình như bây giờ của Quỹ đầu tư Hồng Sam, khiến Diệp Huyền Tần vô cùng thất vọng.
Đột nhiên Lý Bảo Khánh lại nói: “Đúng rồi, tôi nghe người nói, anh có quan hệ trong Quỹ đầu tư Hồng Sam à?” Diệp Huyền Tần nói: “Đương nhiên.
Cả cái Quỹ đầu tư Hồng Sam đều là của tôi, tất cả nhân viên đều là nhân viên của tôi, nói anh có người ở Quỹ đầu tư Hồng Sam cũng đúng chẳng có gì sai cả.
Lý Bảo Khánh nói: “Ồ, anh đừng có phí công sức lôi kéo người khác đầu tư nữa, bởi vì chỉ cần có tôi ở đây, tôi tuyệt đối sẽ không cho phép một xu tiền nào của Quỹ đầu tư Hồng Sam chảy về phía các anh.”
“Cho dù anh có quen chủ tịch của Quỹ đầu tư Hồng Sam cũng không được!”
Vậy sao?
Diệp Huyền Tần nghi ngờ mà nhìn Lý Bảo Khánh một cái: “Ông Lý hình như rất có địch đối với tôi nhỉ, tôi tự thấy mình trước đây đâu có đắc tội ông.”
“Không phải chỉ là vì ban nãy tôi làm phiền ông viết chữ, mà khiến cho ông hận tôi như vậy chứ. Ông Lý cười âm hiểm: “Đương nhiên không chỉ vì anh làm phiền tôi viết chữ rồi, tôi đâu có rộng lượng tới như vậy?”
“Thực ra là anh đã chọc phải người không nên chọc, nhân vật máu mặt kia bảo tôi đối phó anh mà thôi.”
“Nếu như anh đã nhận ra rồi, tôi cũng không che giấu anh nữa. Chàng trai, nói câu này là vì tốt cho anh, có một số người anh không đắc tội nổi đâu, thứ mà anh có thể làm, chỉ có thuận theo, đã hiểu chưa?”