Đúng lúc chúng tôi vừa mới đến nơi đây, vẫn còn chưa hiểu rõ về nơi này, cô có thể giới thiệu khái quát cho chúng tôi.”
Người phụ nữ mang thai rất phấn khích, cô ta vội vàng nói một cách cảm kích: “Cảm ơn chủ nhân đã thu nhận, tôi nhất định sẽ vì mọi người mà cống hiến sức lực”
Đây là những lời tuyệt vời nhất mà cô ta nghe được kể từ sau khi cô ta đến hòn đảo Thần Chủ này.
Diệp Huyền Tân nói: “Tên của cô là gì?”
Cô ta đáp lời: “Tôi tên là Đỗ Quyên, anh Diệp có thể gọi tôi là Quyên”
Diệp Huyền Tân: “Đỗ Quyên, cô làm thế nào mà lại đến hòn đảo Thần Chủ này?”
“Ai da”
Khi nhắc đến chuyện của lúc trước, Đỗ Quyên bất giác thở dài: “Chuyện này kể ra thì dài dòng lắm”
“Năm đó tôi đang ở Đại Hạ, đó cũng được coi như là một gia đình khá giả trung bình, bố mẹ tôi đều là nhân viên doanh nghiệp nhà nước đã nghỉ hưu, tôi đã mở một cửa hàng tạp hoá, cuộc sống cũng xem như ổn định và hạnh phúc”
“Nhưng mà không ngờ sau này, mẹ tôi lại mắc phải căn bệnh ung thư. Tôi đã dùng hết tất cả số tiền tiết kiệm được để đi tìm các bác sĩ nổi tiếng trong và ngoài nước, nhưng mà bọn họ đều đành phải bó tay trước bệnh tình của mẹ tôi.”
“Ngay vào lúc những hy vọng nhỏ nhoi của tôi gần như đã hoàn hoàn lụi tắt thì Ưng Nhãn bỗng nhiên bước vào thế giới của tôi. Anh ta nói rằng có thể chữa khỏi bệnh của mẹ tôi, nhưng mà tôi phải đáp ứng một điều kiện của anh ta, chính là phải cùng anh ta thờ phụng Thần Chủ giáo”
“Lúc đó vì để cứu mẹ mình nên tôi đã hoàn toàn bị mê muội. Miễn là có thể chữa khỏi bệnh của mẹ tôi, thì có kêu tôi làm gì đi chăng nữa tôi cũng đều sẵn lòng, vì thế tôi gần như đã không cần suy nghĩ mà lập tức nói đồng ý với anh ta”
“Sau đó, anh Ưng thực sự đã chữa khỏi bệnh cho mẹ tôi.
Điều này khiến cho tôi hoàn toàn tin tưởng vào anh Ưng. Sau đó, anh Ưng nói rằng muốn đưa tôi đến gặp Thần Chủ, thế là tôi đi theo anh ta đến hòn đảo Thần Chủ này”
“Tôi vốn dĩ nghĩ rằng nơi này chính là thiên đường, nhưng sau khi vừa đến đây, tôi liền phát hiện ra, nơi này so với địa ngục
Lý Nghĩa Chính và Lý Nghĩa Hồng nhìn vào mắt nhau và cảm thấy ngậm ngùi.
Cuộc gặp gỡ của bọn họ, cũng giống hệt như Đỗ Quyên.
Có vẻ như những người khác cũng bị lừa đến đây bằng cách này.
Ý định ban đầu của Diệp Huyền Tần chính là đi một vòng quanh hòn đảo Thần Chủ này để xem xét địa thế của nơi đây, nói không chừng còn có thể tìm thấy vị trí mà Từ Lam Khiết bị bắt giam.
Nhưng không ngờ rằng chỉ vừa mới đi mấy bước thì Đỗ Quyên lại đột nhiên ngăn Diệp Huyền Tân lại.
“Anh được”
Chúng ta không thể tiếp tục đi về phía trước “Tại sao?” Diệp Huyền Tân rất thắc mắc nên đã hỏi.
Đỗ Quyên đáp trả: “Phía trước là địa bàn của nhóm Bách Phu trưởng, chúng ta là những tiểu đội viên cấp thấp nhất, mà đội viên thì không có tư cách để đi vào nơi này”
Diệp Huyền Tân: “Bách Phu trưởng? Đó có phải là đội ngũ do Bách Phu trưởng dẫn đầu không?”
Đỗ Quyên gật đầu.
Diệp Huyền Tân: “Nếu chúng ta cứ đi vào, thì sẽ như thế nào?”
Đỗ Quyên nói: “Đảo Thần Chủ này được chia thành bốn khu vực. Bao gồm khu tiểu đội, khu của Bách Phu đoàn, khu của đoàn Thiên Phủ và khu Nam Phủ, Bắc Phủ.”
“Mỗi một khu vực, đều có một người trưởng khu canh giữ, trừ khi đạt đến công trạng tương ứng của khu vực nào thì mới có thể tiến vào khu vực đó, nếu không thì trưởng khu nhất định sẽ ra tay, nhẹ thì bị thương nghiêm trọng, nặng thì có thể mất mạng”
Diệp Huyền Tân hỏi: “Cô có biết mỗi người trưởng khu có sức mạnh như nào không?”
Đỗ Quyên lắc đầu: “Tôi không biết rõ. Nhưng mà là vô cùng lợi hại. Trước đây đã từng có một người rất cao to lớn mạnh đến đây, muốn xông vào khu vực cao cấp hơn, nhưng mà đã bị trưởng khu giết chết trong vòng một chiêu.”
“Cái người cao to lớn mạnh đó thực lực đáng sợ đến mức nào chứ? Anh ta không hề dựa dẫm vào người khác, chỉ cần nhẹ nhàng vung tay một cái thì liền có thể khiến cho đối phương bị thổi bay”