Diệp Huyền Tân nghe xong thì liền có thể kết luận rằng, “người rất lợi hại” mà Đỗ Quyên đã nói chắc đến tám chín phần là Chiến Thần hoặc cường giả ở cấp cao hơn.
Bởi vì chỉ có Chiến Thần hoặc cường giả thì mới có thể thi triển ra khí kính.
Thành thật mà nói, Diệp Huyền Tân cho rằng dựa vào thực lực của anh, muốn đột nhập vào khu Nam Phủ thì cũng không có gì gọi là quá khó khăn.
Nhưng bây giờ anh lại không hề biết gì về hòn đảo Thần Chủ này, nếu như tùy tiện hành động thì nhất định sẽ đánh rắn động cỏ.
Điều này sẽ vô cùng bất lợi đối với việc cứu Từ Lam Khiết ra.
Vì Linh Nhi, anh phải luôn bình tĩnh, không được hấp tấp vội vàng.
“Đỗ Quyên, cô làm thế nào lại ở chung với bọn chúng chứ!”
Một âm thanh chói tai vang dội bỗng nhiên truyền đến từ phía sau lưng của họ.
Mấy người lập tức xoay người phát hiện lão Tôn hôm qua muốn cường bạo Đỗ Quyên.
Đỗ Quyên trừng mắt nhìn lão Tôn: “Ai cần ông lo.”
Lão Tôn cười nhạo: “Ha ha, Đỗ Quyên, đừng nói với tôi cô muốn kết bè kết phái với bọn hắn nhé”
“Cô có đầu óc hay không, đám người này mới đến, hiểu cái chó ấy, tôi hoài nghi bọn họ cũng không biết làm sao phân rõ lộ thủy và linh thủy cơ”
“Cô lăn lộn theo đám bọn họ không sợ bị chết đói à”
Đỗ Quyên quát lớn: “Cút đi, chuyện của tôi không cần ông tới khoa tay múa chân.”
Lão Tôn nói: “Haizz, Đỗ Quyên, cô cần gì chứ. Cô đi theo tôi cũng mạnh hơn ba người bọn họ. Cô cần phải hiểu rõ, thu hoạch của mình cô nhưng phải chia cho ba người bọn họ hơn phân nửa, đến lúc đó người chịu khổ vẫn là cô”
“Nhưng cô đi theo tôi thì khác, tôi vừa mới tới nên chỉ thu một giọt linh thủy. Cô đi theo tôi, ít nhất hôm nay không cần chịu đói.”
Làm sao có thểt Đỗ Quyên không tin lão Tôn đã thu thập một giọt linh thủy.
Lão
Nói xong, ông ta móc bình sứ ra, lắc lư.
Trong bình sứ truyền đến tiếng nước róc rách nhỏ nhẹ, đây là tiếng linh thủy không thể nghỉ ngờ.
Lão Tôn hướng dẫn từng bước: “Tới đi Đỗ Quyên, nhập bọn với tôi sống qua ngày, tôi cam đoan không bạc đãi cô”
Trái tim Đỗ Quyên đập thình thịch, vẻ mặt xoắn xuýt.
Chẳng qua rất nhanh Đỗ Quyên cắn răng một cái nói cho dù tôi chết đói cũng sẽ không chọn ông”
Lão Tôn tức muốn chết: “Được, con mẹ nó con ả điếm thúi nhà cô, ông đây chờ cô chết đói, sau đó giao đồ ăn cho cô”
“Đúng rồi, còn có đứa con trong bụng cô, ha ha ha!”
Lão Tôn cười điên cuồng nghênh ngang rời khỏi.
Lý Nghĩa Chính nói: “Đỗ Quyên, chúng ta không có bao nhiêu thời gian, nắm chắc tìm linh thủy đi”
“Cô nói cho chúng tôi biết, linh thủy này rốt cuộc phải thu gom thế nào”
Đỗ Quyên nói: “Linh thủy chỉ xuất hiện trên cá lây một nhánh cây vào sáng sớm, số lượng cực ít, hơn nữa rất dễ bốc hơi: “Chờ lát nữa chỉ cần mặt trời lên, muốn thu gom linh thủy cũng không thu được, vấn là nắm chắc thời gian thu gom đi”
Lý Nghĩa Chính nói: “Sáng sớm xuất hiện trên lá cây nhánh cây, mặt trời mọc thì bốc hơi, đó không phải sương sao?”
Đỗ Quyên lắc đầu: “Không, sương và linh thủy rất khác nhau. Sương khá trong và sáng, mà linh thủy lại lu mờ ảm đạm, khá nặng nề thường ép lá cây rủ xuống”
Lý Nghĩa Chính nói: “Linh thủy và sương trộn lẫn thành một đống, sao tìm?”
Đỗ Quyên nói: “Thì tìm từng chiếc lá”
Trò gì vậy?