Giọng ca chưa qua chỉnh sửa này so với ca sĩ chuyên nghiệp đều chứa đựng cảm tình.
Diệp Huyền Tần trong lúc nghe nhất thời ngẩn người một hồi, anh đắm mình trong giai điệu, thưởng thức những thanh âm ngọt ngào như trong buổi lễ rửa tội.
Mãi cho đến khi Từ Lam Khiết vỗ vào người anh một cái, anh mới hoàn phục trở lại.
Từ Lam Khiết: “Cho anh tùy chọn hát.”
Diệp Huyền Tần ngay lập tức cầm micro lên và cất giọng hát.
Anh đều không hiểu nhiều về kỹ năng ca hát, nhưng anh có chiếc phổi tràn đầy sinh lực, tự tin mười phần, sức thâm nhập đến tâm tư người khác hoàn toàn không có gì để nói, sự quyến rũ đầy mãnh liệt.
Bài hát này được hát lên một cách dễ dàng.
Nam dương nữ nhu, quả thật là duyên trời tác hợp, so với giọng hát chính chủ còn có phần đặc sắc hơn.
Ở bên cạnh, Đỗ Tuyết ngồi xem say sưa.
Hai người này đúng là cặp đôi Kim Đồng Ngọc Nữ đến cả thần thánh cũng phải ghen tị.
Đến bao giờ thì tôi mới có thể tìm thấy Kim Đồng của mình đây?
Mà tâm trí của Trần Hạ Lan giờ đây hoàn toàn không còn đặt ở ca hát nữa.
Giờ phút này, cô ta bồn chồn đứng ngồi không yên, cả người toát mồ hôi nhễ nhại.
Trong lòng bàn tay cô ta đang nắm chặt một thứ có thể giết chết cả hai người này.
Thừa dịp cả ba người kia không chú ý, Trần Hạ Lan bất chợt vươn tay với lấy chai rượu, thả những viên thuốc nhỏ màu trắng trong tay cô ta vào đó.
Cô ta nghĩ rằng việc làm của mình đã suôn sẻ và không bị ai phát hiện, nên thở dài nhẹ nhõm.
Thật không để ý tới, nhất cử nhất động của cô ta đều không thoát khỏi mắt Diệp Huyền Tần.
Trong lòng anh thầm cười nhạt, cuối cùng cái đuôi cáo cũng đã xuất hiện.
Sau khi bài hát kết thúc, Trần Hạ Lan vỗ tay nhiệt liệt: “Tốt lắm, tốt lắm, Lam Khiết, giọng hát của cô thật ngọt ngào, cô như được Chúa hôn vào đôi môi vậy.”
“Nào lại đây, chúng ta cùng cạn ly.”
Trần Hạ Lan đang định cầm lấy bình rượu, nhưng Diệp Huyền Tần bỗng nhiên nói: “Trần Hạ Lan, chi bằng, cô mời chúng tôi một ly trước đi.”
“Nếu không tôi luôn cả thấy mình như không khí ở đây, chỉ có mỗi cô và Lam Khiết cùng uống rượu.”
Trần Hạ Lan cười nói: “Không thành vấn đề, nghe theo anh vậy.”
“Nào, Diệp Huyền Tần, tôi kính anh một ly trước.”
“Có một số việc, tôi sẽ không nói nhiều, đều nhờ vào ly rượu này.”
Diệp Huyền Tần gật gật đầu, ngửa cổ uống cạn ly rượu.
Trần Hạ Lan cũng ngửa cổ lên uống một cách dữ dội.
Nhân cơ hội
này, tay kia của Diệp Huyền Tần nhanh chóng đổi chai rượu cho Từ Lam Khiết.
Về phần bản thân mình, thứ nhỏ bé mà Trần Hạ Lan cho vào bình rượu kia hoàn toàn không đe dọa được anh.
Sau khi uống rượu với Diệp Huyền Tần, Trần Hạ Lan lại uống với Từ Lam Khiết.
Nhìn thấy cả hai người họ đều uống gần cạn cả rượu trong chai, Trần Hạ Lan cảm thấy khó chịu.
Kế hoạch của bản thân đã thành công chín mươi phần trăm nói thành một trăm phần trăm cũng không thành vấn đề lớn.
Lần này, hai người chết chắc rồi.
Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, cô ta không cần lấy lòng hai người họ nữa mà bản thân tự đứng lên bắt đầu hát.
Tiếp đó, liền xem Hồ Thanh Sơn cùng Phạm Thúy Lan song ca.
Diệp Huyền Tần cùng Từ Lam Khiết rót rượu tới.
Tất nhiên, Diệp Huyền Tần không uống rượu bị hạ độc, mà đổi lại là một bình rượu mới.
Uống hết nửa chai rượu, Từ Lam Khiết trở nên có chút men say, mặt cô ửng lên như đóa hoa hồng, quyến rũ và đáng yêu.
Cô từ từ gục trên đùi Diệp Huyền Tần, nghịch ngợm bàn tay to của mình, hai mắt nhìn lên xem MV trên màn hình lớn.
Bàn tay của Diệp Huyền Tần đặt “tự nhiên” trên eo của Từ Lam Khiết, tay anh từ từ hơi di chuyển lên phía trên.
Mắt thấy sắp chạm đến nơi nhạy cảm, nhưng đúng vào lúc này, điện thoại của anh đột nhiên vang lên.
Điều này khiến cho mặt Diệp Huyền Tần tràn đầy sự thất vọng.
Anh khẽ thở dài, nhẹ nhàng nói: “Lam Khiết, anh đi vệ sinh, em ở đây đợi anh.”
Từ Lam Khiết ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng, anh đi trở về nhanh nhé.”
Diệp Huyền Tần: “Em yên tâm.”
Nói xong, anh bước ra khỏi hàng ghế, nhưng anh không đi vệ sinh mà lại tiến về phía cổng KTV lớn.
Anh lấy điện thoại ra và nghe.
Cuộc gọi đến là Độc Lang.