Độc Lang: “Đại ca, em đã theo phân phó của anh cố ý thả ra manh mối cái tên sắt thủ bị chúng ta bắt kia rồi.”
“Phạm Thúy Lan đã phát hiện chỗ giấu cái tên sát thủ bị bắt kia bây giờ đang đi đến ở chỗ này.”
Diệp Huyền Tần: “Tôi đến ngay.”
Anh đi ra cửa đưa mắt nhìn vệ sĩ ở cổng vừa mới tới không bao lâu.
Đây là vệ sĩ Diệp Huyền Tần cố ý sắp xếp để bảo vệ Từ Lam Khiết.
Anh mắt liếc ra hiệu một cái vệ sĩ lập tức hiểu ý, đi sang đứng gác trước của phòng KTV mà Từ Lam Khiết cửa đã bao.
Một khi bên trong có động tĩnh gì anh sẽ lập tức xông vào bảo vệ Từ Lam Khiết.
Diệp Huyền Tần lên xe, mau chóng đuổi theo Phạm Thúy Lan.
Mười phút sau anh đi tới khách sạn Ngũ Kim.
Cái khách sạn Ngũ Kim này đường đi thì hẻo lánh người, thưa thớt cửa hàng rất quạnh quẽ, đến một người khách cũng không có.
Trông tiệm chính là một ông già có mái tóc hoa râm gầy gò mà già dặn, ông đang buồn bực ngán ngẩm hút thuốc xem tivi.
Sau khi phát hiện Diệp Huyền Tần, ông ta vội vàng đứng dậy dập tắt tàn thuốc có chút khom người với Diệp Huyền Tần: “Cậu Diệp cậu tới rồi.”
Diệp Huyền Tần gật đầu: “Vất vả rồi, mau dẫn tôi xuống tầng hầm dưới mặt đất.”
Ông già: “Được.”
Ông dẫn Diệp Huyền Tần đi vào đằng sau nhà kho góc tây nam.
Góc tây nam tùy ý vứt bỏ mấy tấm tôn sắt ông già nhấc mấy tấm tôn sắt đó lên, phía dưới có một cái cống thoát, thoạt nhìn cái cống thoát nước này rất giống cái giếng nước.
Sau đó ông già lại nhấc nắp cống thoát nước ra, phía dưới cái cống chính là một chính là đường cầu thang.
Diệp Huyền Tần ném cho ông già một bao thuốc Hoàng Hạc Lâu, khẽ cười: “Về sau ít hút những cái loại thuốc lá thấp kém như vậy, không tốt cho sức khỏe của ông đâu.”
Ông già vẻ mặt cảm động: “Cảm ơn cậu Diệp đã quan tâm tôi sẽ làm theo lời cậu dạy bảo.”
Diệp Huyền Tần không nói nhảm thêm gì nữa, thuận theo cầu thang trong cống đi xuống.
Ông già thì vội vàng đem nắp cống và tấm tôn sắt che lại như cũ.
Cầu thang trong cống dài khoảng bảy, tám mét gì đấy Diệp Huyền Tần cứ đi men theo bậc thang đi xuống.
Cuối cùng cũng nhìn thấy một cái cửa sắt lớn trông rất nặng nề.
Diệp Huyền Tần dùng sức đẩy cửa ra, phía sau cửa sắt là không gian rộng lớn thoáng đãng sáng sủa.
Nhìn cách trang trí thì đây là một cái sòng bạc xa hoa ngầm, không gian rất lớn bày ra đầy chiếu bạc cùng các loại dụng cụ để đánh bạc.
Tia sáng lờ mờ, treo trên vách tường là một cái đồng hồ, kim đồng hồ vĩnh viễn chỉ vào
chín giờ không nhúc nhích nữa.
Sòng bạc to như vậy lại không có một bóng người thật yên tĩnh đáng sợ, làm sao đến ngay cả tiếng cái kim rơi cũng nghe được âm thanh hiu quạnh lạ thường.
Từ khi Diệp Huyền Tần thu phục địa bàn thành phố Giang và Tân Hải thì những sản nghiệp lớn từng một thời đông lúc náo nhiệt này đều bị Sở Trương đóng cửa, không còn kiếm tiền bẩn bằng kiểu này nữa.
Diệp Huyền Tần nhìn lướt xung quanh bốn phía nhưng không thấy một ai.
Lúc này, ở một góc âm u hẻo lánh bỗng nhiên nhảy ra một bóng đen.
Bóng đen kia giống như ma vậy động tác nhanh nhẹn, một tí thanh âm cũng không có, cứ thế lao thẳng đến đánh Diệp Huyền Tần, tay tung trảo chụp vào cổ của Diệp Huyền Tần.
Diệp Huyền Tần giống như không phát hiện ra, anh không nhúc nhích thậm chí không thèm quay đầu nhìn.
Thẳng đến lúc bàn tay ma mị sắp chụp được cổ, anh mới phản ứng.
Anh duỗi ra hai ngón tay nhẹ nhàng phá được thế tấn công mẽ của bóng đen đó.
Toàn bộ quá trình không có quay người lại cũng không quay đầu thậm chí cơ thể không chút động đậy nào luôn.
Cái bóng đen ma mị thở dài một tiếng: “Ai, đại ca so với anh em đúng là còn kém xa nha.”
“Em cảm giác mình đã làm rất tốt á, nhưng cho dù có đánh lén vẫn là không chạm tới được anh.”
Cái bóng đen ma mị này không phải ai khác anh ta chính là Sói Hoang.
Diệp Huyền Tần buông tay Sói Hoang ra, quay người lại lạnh lùng nói: “Ừm, đích thực là cậu làm rất khá, nếu như cậu ở tập đoàn sát thủ Tử Dạ tôi nghĩ cậu sẽ có cấp bậc cao hơn Phạm Thúy Lan một cấp đi.”
“Nhưng cậu đừng quên, công phu của cậu là do tôi dạy sao có thể thắng tôi được chứ.”
Sói Hoang cảm giác thất bại vô cùng: “Đúng nha.”
Diệp Huyền Tần: “Còn có một người nữa đâu?”
Sói Hoang: “Không có người nào khác cả, chỉ có một mình em thôi.”
Diệp Huyền Tần cười lạnh: “Thật sao?”