“Thật sao?”, Tô Duệ Hân mừng rỡ.
Tô Thần gật đầu: “Ừ, hơn nữa Trần Giang - con trai của Trần Lâm, tỷ phú hàng đầu quận Ngô Giang từng nhắc đến em với anh, anh ta thấy em cũng không tệ, có ý muốn cưới em”.
Dù Tô Thần chỉ nói một nửa nhưng ý của nửa còn lại rất rõ ràng rồi.
Nếu em đồng ý gả cho Trần Giang thì tập đoàn Tô Thị sẽ tiếp tục coi trọng em.
Tô Duệ Hân chưa kịp trả lời, Chu Lam đã phấn khích nói: “Trần Giang là nhân tài của thế hệ trẻ ở thành phố Trung Hải, sau này sẽ thừa kế tài sản mấy chục tỷ của Trần Lâm. Duệ Hân, đây là một cuộc hôn nhân tốt”.
Tô Thần nói: “Duệ Hân, từ sau khi ông nội qua đời, nhà họ Tô chúng ta bắt đầu đi xuống, bây giờ nhà họ Tô đã không bằng nhà họ Trần mới phát triển nữa. Nếu nhà họ Tô có thể móc nối quan hệ với Trần Giang, dĩ nhiên sẽ rất có lợi cho nhà họ Tô. Có biết bao phụ nữ xinh đẹp muốn qua lại với cậu chủ như Trần Giang. Nếu em trở thành vợ của Trần Giang, chắc chắn sẽ một bước lên trời, nửa đời còn lại sống trong xa hoa quý phú. Đồng thời, gia tộc cũng sẽ khôi phục chức vị của em”.
Tô Duệ Hân nhíu chặt mày nói: “Hôm nay phải làm thủ tục ly hôn với Lăng Khôi, có thể không nói những chuyện khác không?”
Con ngươi Tô Thần bỗng co rút lại, cả người toát ra một áp lực lạnh lẽo: “Anh nói thế này nhé, cuộc hôn nhân của em và Lăng Khôi là do ông nội sắp đặt, dù Lăng Khôi có vượt quá giới hạn, em cũng không thể tự mình làm chủ ly hôn được. Em có thể ly hôn với Lăng Khôi nhưng nhất định phải gả cho Trần Giang, đây là ý của bà nội”.
Giọng nói lạnh băng không có bất kỳ ý cho phép thương lượng nào hệt như một mệnh lệnh.
Tô Duệ Hân đứng bật dậy lạnh lùng nói: “Lẽ nào tôi còn không thể tự làm chủ cuộc hôn nhân của mình sao?”
Tô Thần bỗng trở nên ngang ngược, ánh mắt lạnh lùng tựa một kẻ nắm quyền hạn ở trên cao: “Không thể, em là người nhà họ Tô, từ nhỏ đã được hưởng lợi ích từ nhà họ Tô, bây giờ đã trưởng thành, em phải đặt lợi ích của nhà họ Tô lên hàng đầu. Có thể bảo gia tộc làm trái di chúc của ông nội cho phép em ly hôn nhưng em phải kết hôn với Trần Giang, đây là cách em báo đáp lại gia tộc”.
Tô Duệ Hân tức giận sắc mặt trắng bệch, chân tay run rẩy.
Tô Thần chắp tay lại nói: “Tất nhiên em cũng có thể từ chối, nhưng như vậy gia tộc sẽ rất thất vọng về em, càng không cho phép bất kỳ ai làm trái di chúc của ông nội”.
Hàm ý là gia tộc sẽ cho phép cô ly hôn với Lăng Khôi nhưng cô phải sống tiếp cả đời với tên cặn bã đó, bị người ta chê cười cả đời.
Tô Duệ Hân ngồi phịch lên ghế sofa, chỉ thấy cả người không còn sức lực, cô lại thấy mình chỉ là một món hàng có thể tùy ý mua bán.
Lúc trước Tô Duệ Hân chỉ hận Lăng Khôi, bây giờ cô càng thêm hận nhà họ Tô.
Tuy Lăng Khôi là một kẻ cặn bã nhưng ít nhất anh còn để ý đến cảm nhận của bản thân cô. Nhưng nhà họ Tô chẳng hề để tâm chút nào đến cảm nhận của cô, hết lần này đến lần khác ép buộc sắp đặt số phận của cô!
Chu Lam sốt ruột nói: “Duệ Hân, con còn không mau đồng ý chuyện tốt này đi? Đừng nói con vẫn còn lưu luyến với thằng vô dụng Lăng Khôi đó nhé? Cái thằng cặn bã này không hề xứng với con, con đã bị nó lầm lỡ ba năm rồi, không thể bị kéo dài thêm nữa”.
Nghe vậy, Tô Duệ Hân không nói gì, bầu không khí cực kỳ gượng gạo.
Lúc sắp đến mười hai giờ trưa, tiếng gõ cửa vang lên.
Người bước vào không phải là Lăng Khôi mà là Lâm Vân: “Cho hỏi ai là cô Tô Duệ Hân ạ?”
“Cô tìm tôi có chuyện gì sao?”, Tô Duệ Hân khó hiểu, mình hoàn toàn không quen với người phụ nữ trước mặt này.
Lâm Vân đưa cho cô một bức thư: “Cô Tô, một người bạn cũ nhờ tôi