Khi hoàng hôn đến gần, Lăng Khôi vẫn chưa xuất hiện.
Mọi người đều mắng Lăng Khôi là kẻ vô liêm sỉ, côn đồ. Tuy nhiên khi Tô Duệ Hân được khôi phục lại chức vị của mình, Chu Lam vui mừng tới mức không ngậm được miệng lại.
Sau khi mọi người rời đi, Tô Duệ Hân cầm chặt tập tài liệu. Nỗi sầu muộn trong lòng cô không biết phải nói sao, không ngờ cô lại bắt đầu nhớ Lăng Khôi.
"Con gái, con nhìn xem, cậu Trần Giang vừa ra tay thì đã giải quyết được vấn đề lớn nhất của con, không biết là cậu ấy hơn cái tên vô dụng Lăng Khôi kia biết bao nhiêu lần. Nếu có thể kết hôn với Trần Giang, nửa phần đời còn lại gia đình chúng ta sẽ không phải lo lắng gì nữa. Bà nội cũng sẽ nể mặt Trần Giang mà chấp nhận chúng ta”, Chu lam vui mừng khôn xiết.
Tô Duệ Hân nghĩ tới tờ ghi chép vừa rồi, cô luôn cảm thấy có gì đó không đúng: "Đây thật sự là do Trần Giang giúp sao?"
Ánh mắt Chu Lam mơ mộng: "Đương nhiên là Trần Giang rồi, chẳng lẽ lại là tên cặn bã Lăng Khôi đó hay sao? Cho dù nó có nỗ lực thêm năm mươi năm cũng không có cái năng lực đó”.
Tô Duệ Hân thở dài khi nghĩ đến người ham ăn lười làm là Lăng Khôi.
Chu Lam căn dặn: "Con gái ngốc nghếch của mẹ, con còn ngẩn ra đó làm gì, mau gọi điện thoại cho Trần Giang mời người ta dùng bữa. Cậu ấy đối với con tốt như vậy, chúng ta cũng không thể để mất phép lịch sự được".
Trần Giang và Tô Duệ Hân là bạn học cấp ba. Họ vẫn luôn lưu số điện thoại của nhau, chỉ là bình thường không liên hệ gì mấy mà thôi.
Tô Duệ Hân gật đầu, cô tìm số điện thoại của Trần Giang nhưng cứ ngần ngừ không bấm gọi.
"Còn ngẩn ra đó làm gì? Gọi ngay đi", Chu Lam giật lấy điện thoại rồi bấm gọi, sau đó để điện thoại vào tai Tô Duệ Hân: "Nói chuyện cho đàng hoàng vào”.
Ở bên kia điện thoại, giọng nói của Trần Giang vang lên một cách rất có chủ ý: "Duệ Hân, sao lại nhớ ra mà gọi điện cho tôi vậy?”
Tô Duệ Hân cảm thấy rất ngại, nhưng vẫn lễ phép nói: "Cảm ơn cậu vì chuyện vừa rồi".
"Ồ? Chuyện gì nhỉ?", Trần Giang hơi bối rối. Mặc dù rất thèm muốn vẻ đẹp của Tô Duệ Hân, nhưng anh ta đâu có làm gì?
Chu Lam chỉ cho rằng đối phương đang cố ý khiêm tốn, thúc giục Tô Duệ Hân lên tiếng.
Tô Duệ Hân đành kể lại chuyện vừa rồi.
"À, là chuyện đó là, đúng là mình đã nhờ bố mình ra mặt xử lý chuyện này. Nói gì thì cậu cũng là bạn học cùng lớp cấp ba với mình, tình cảm của chúng ta hồi đó cũng khá tốt. Thấy cậu bị bãi chức, trong lòng mình vẫn luôn cảm thấy rất khó chịu. Không ngờ bố mình lại giải quyết nhanh đến thế”.
Quả nhiên là Trần Giang.
Trong lòng Tô Duệ Hân không khỏi có chút thất vọng.
"Cảm ơn bạn học cũ. Khi nào rảnh, mình mời cậu đi ăn tối".
"Hiện giờ mình đang đàm phán một vụ làm ăn lớn với một khách hàng nên hôm nay không thể đi được. Ngày mai, mình sẽ đón cậu ở bệnh viện Bình An sau khi tan làm nhé", lúc này Trần Giang vẫn đang uống rượu với các người đẹp ở trong câu lạc bộ, đâu có dứt ra được?
"Được. Mai gặp lại!"
Cúp điện thoại xong, sắc mặt Tô Duệ Hân không hề tốt một chút nào.
Chu Lam ở bên nghe trộm được, bà ta rất cao hứng: "Trần Giang muốn đến công ty đón con, quả nhiên là quan tâm tới con. Xem ra chuyện của chúng ta sắp thành rồi. Điều cấp bách trước mắt là nhanh chóng ly hôn với Lăng Khôi. Còn nữa, ngày mai con đi ra ngoài phải trang điểm cho ra ngô ra khoai nhé”.
Thị trấn Hoa Hồng, núi Hồ Điệp.
Đây là nghĩa trang, nơi chôn cất ông cụ Tô.
Mỗi năm vào ngày mồng sáu tháng sáu, Lăng Khôi đều mang đến hai chai rượu Erguotou kiểu cũ, cùng ông cụ uống vài chén trước lăng mộ.
Tự rót một chai và lại uống một chai.
Hôm nay là ngày giỗ của ông cụ Tô, Lăng Khôi không đi làm thủ tục ly hôn mà đến đây.
"Ông à, cháu đến thăm ông đây”.