Chiến Thần Phục Thù

Chương 285


trước sau

“Điều này quả thực không phù hợp với quy tắc của cuộc thi đấu võ thuật Tích Sơn”, lúc này, Hướng Văn Địch cũng đứng lên: “Bây giờ có nhiều người đang ngẩng đầu ngóng trông, nếu cô nhận thua thì chẳng phải rất có lỗi với khán giả sao? Hơn nữa, tông sư Diệp cũng đích thân tới hiện trường, cô định coi thường tông sư Diệp ư?”

Cung Lạc Hà vốn đã không vui, lúc này càng trở nên khó chịu.

Chết tiệt, tôi nhận thua đã nhục nhã lắm rồi, ngay cả điều này các người còn không cho phép sao?

Lời nói của Cung Lạc Hà tôi không có trọng lượng đến vậy cơ à?

“Quy tắc của cuộc thi đấu võ thuật Tích Sơn không nói là không thể nhận thua. Chỉ cần hai bên đồng ý thì hoàn toàn có thể”, Cung Lạc Hà quyết tâm nói.

Nghe vậy, mọi người khó có thể phản đối.

Vì quả thực là như vậy.

Tần Phong liếc nhìn Cung Tường: “Đại môn chủ, đây là nhân tài do Tứ Phương Quán các ông bồi dưỡng ra sao? Lẽ nào ông không cảm thấy mất mặt à? Lẽ nào ông không cảm thấy Tứ Phương Quán sẽ mất hết thể diện sao?”

Cung Tường nói: “Lạc Hà nhận thua, là do biết rõ sức mình. Tôi cảm thấy không có gì không tốt cả, hơn nữa trong cuộc thi đấu võ thuật Tích Sơn hoàn toàn có thể nhận thua”.

Tần Phong bặm chặt môi dưới, không nói nên lời.

Theo kế hoạch, hôm nay, chỉ cần Lăng Khôi đấu với Cung Lạc Hà thì Lăng Khôi sẽ thua.

Bởi vì ông ta đã động tay vào quần áo của Cung Lạc Hà, chỉ cần Cung Lạc Hà phất tay áo, từ trong tay áo sẽ tỏa ra một luồng khí thơm không màu, mùi thơm này đủ để khiến động tác của Lăng Khôi chậm lại, rồi bất tỉnh.

Mùi thơm này là gì?

Sevoflurane.

Tên hóa học là (fluoro methoxy) propane, là một loại thuốc gây mê toàn thân trong y tế, dễ dàng bay hơi, một khi Lăng Khôi hít vào thì cơ thể sẽ bị gây mê.

Giờ Cung Lạc Hà đầu hàng, chẳng phải là sẽ làm hỏng kế hoạch của Tần Phong sao?

Tần Phong đương nhiên là không cam lòng, vội nói: “Sư phụ, hành vi này gây tổn lại rất lớn đối với tinh thần võ thuật Trung Hải. Vẫn mong sư phụ đừng cho phép”.

Vào thời điểm then chốt, Tần Phong chỉ có thể nhờ cậy Diệp Vân Phong.

Chỉ cần Diệp Vân Phong nói không thể nhận thua thì chắc chắn sẽ không có ai dám phản đối, ngay cả Phổ Lâm và bốn vị trọng tài cũng không tiện nói nhiều.

Diệp Vân Phong nhìn Cung Lạc Hà rồi nói: “Nhận thua, cô không những không có cơ hội trở thành người giỏi nhất, mà còn mang tiếng xấu nhu nhược. Điều này rất bất lợi cho sự phát triển sau này của cô, cô đã nghĩ kỹ chưa?”

Cung Lạc Hà nói: “Tôi nghĩ kỹ rồi”.

Tần Phong gật đầu: “Vậy tôi không còn gì để nói”.

Tần Phong nhắm mắt lại, tỏ vẻ không quan tâm nữa.

Phổ Lâm miễn cưỡng thông báo: “Tôi tuyên bố, cuộc thi đấu võ thuật Tích Sơn lần này, quán quân thuộc về Lăng…”

Chữ “Khôi” còn chưa kịp nói ra.

Tần Phong đột nhiên lớn tiếng nói: “Đạo sĩ Phổ Lâm, đợi đã”.

Phổ Lâm nói: “Ồ? Ông Tần, ông còn muốn nói gì sao?”

Tần Phong nói: “Phẩm chất làm người của Lăng Khôi không tốt, tài đức không cao, năng lực võ thuật còn mơ hồ, không xứng với vị trí đứng đầu. Lúc trước cháu trai tôi là Tần Sảng đã chết trong tay hắn”.

Lúc này, Tần Phong rất không cam lòng, nhất định phải ngăn cản chuyện này.

Nếu để Lăng Khôi giành được chức quán quân, biết được bí kíp của đạo sĩ Trung Nguyên thì sau này có thể trở thành tông sư võ thuật. Cho dù không trở thành tông sư võ thuật thì thực lực cũng có thể vượt qua Tần Phong.

Đến lúc đó, nhà họ Tần sẽ rất khó để chống lại Lăng Khôi.

Thậm chí còn có khả năng bị Lăng Khôi phản kích.

Tần Phong làm sao có thể chịu đựng được chứ?

Cung Tường nói: “Ông Tần, ông từng nói rồi. Đây là ân oán cá nhân của các ông, không liên quan đến phẩm chất đạo đức”.

Tần Phong nói: “Chúng ta đều biết cuộc thi đấu võ thuật Tích Sơn là sân khấu hợp nhất ba thế lực để đào tạo ra các nhân tài võ thuật. Trăm năm nay, ba thế lực đã đổ rất nhiều tài nguyên vào đó. Ngay cả đạo quán Tích Sơn cũng không ngại lấy ra bí kíp võ thuật của đạo sĩ Trung Nguyên để bồi dưỡng nhân tài trụ cột. Nếu chúng ta nuôi dưỡng mầm tai họa thì sẽ gây tổn hại lớn cho giới võ thuật Trung Hải”.

Rất nhiều người đồng ý với ý kiến này.

Quả thực đúng là như vậy.

Giới võ thuật Trung Hải, từ thời đạo sĩ Trung Nguyên đến nay đã lưu truyền hơn hai trăm năm, quả là không dễ dàng.

Năm đó, Cung Tường, Tiêu Vô Ngôn, Diệp Vân Phong đều là những người đứng đầu, cuối cùng trở thành trụ cột của Trung Hải, phát triển giới võ thuật Trung Hải và kế thừa tinh thần võ thuật.

Tần Phong nói tiếp: “Trước đây, Lăng Khôi đã giết Tần Sảng, Trần Vũ Anh. Thậm chí còn đánh đại sư Diệp Hùng tàn phế. Sư phụ của đại sư Diệp Hùng là Lam Ngạo Thiên đấy! Lam Ngạo Thiên đã bắt đầu trả thù rồi, không bao lâu nữa sẽ tiến vào Trung Hải. Đến lúc đó, giới võ thuật Trung Hải chúng ta lại phải đối mặt với cơn bão đẫm máu”.

“Suy cho cùng, Lăng Khôi chính là mầm tai họa của giới võ thuật Trung Hải. Lão già ma quái Lam Ngọa Thiên vì để giết Lăng Khôi mà lại đến Trung Hải. Nếu chúng ta đẩy hắn lên vị trí đứng đầu thì Lam Ngạo Thiên sẽ cho rằng giới võ thuật Trung Hải chúng ta đang bao che cho Lăng Khôi”, giọng của Tần Phong càng nói càng vang: “Đến lúc đó, có biết bao nhiêu người vô tội trong giới võ thuật sẽ phải chết oan đây?”

“Giới võ thuật Trung Hải bị Lam Ngạo Thiên chèn ép hãm hại nhiều năm trước vẫn chưa đủ sao? Nếu không phải có sư phụ của tôi ra mặt, dốc toàn bộ sức lực đánh bại Lam Ngạo Thiên, thì
e là giới võ thuật Trung Hải bây giờ đã nằm trong tay Lam Ngạo Thiên rồi”.

“Chúng ta không những không thể để Lăng Khôi trở thành người đứng đầu, mà còn phải trấn áp hắn, vạch ra ranh giới rõ ràng với hắn. Thậm chí là giết hắn, giao xác hắn cho Lam Ngạo Thiên. Làm vậy mới có thể xua tan cơn hận thù trong lòng Lam Ngạo Thiên, để ông ta quay về nước ngoài, không nhúng tay vào giới võ thuật Trung Hải nữa”.

“Có lẽ mọi người đã nhận được tin tức, Lam Ngạo Thiên đã nói muốn bước vào giới võ thuật Trung Hải để báo thù cho Diệp Hùng. Còn nửa tháng nữa, Lam Ngạo Thiên sẽ đến Trung Hải”, lời này của Tần Phong như sét đánh ngang tai.

Đánh thẳng vào tim mọi người.

Toàn thể mọi người chết lặng.

Bốn vị trọng tài khác và người đứng đầu ba thế lực đều tái mặt.

Bởi vì năm đó Lam Ngạo Thiên quá lợi hại!

Một mình cụ ta ép toàn bộ giới võ thuật Trung Hải không ngẩng đầu lên được, bao nhiêu cao thủ trong giới võ thuật đã chống lại Lam Ngạo Thiên, dẫn đến vô số người chết và bị thương.

Cuối cùng Diệp Vân Phong ra mặt, cũng chỉ thắng được nửa chiêu.

Sau đó, Lam Ngạo Thiên rời khỏi Trung Hải, ra nước ngoài, mở lại sơn môn, tạo sự nghiệp lớn hơn.

Nếu bây giờ cụ ta trở lại, thì cả giới võ thuật Trung Hải đều không có tự tin có thể chống lại Lam Ngạo Thiên.

Diệp Vân Phong liếc nhìn Lăng Khôi, vốn định nói gì đó nhưng cuối cùng lại thôi.

Tần Phong lớn tiếng nói: “Giới võ thuật Trung Hải chúng ta đã hy sinh vô số cao thủ, mới đổi lại được hai mươi năm thái bình. Nếu bây giờ Lam Ngạo Thiên quay lại một lần nữa thì chúng ta sẽ không chống lại nổi. Tôi đề nghị, lập tức giết Lăng Khôi, dâng đầu hắn cho Lam Ngạo Thiên, để giới võ thuật Trung Hải thoát khỏi đại họa này”.

“Tôi đồng ý với ý kiến của Tần Phong”, Hướng Văn Địch là người đầu tiên đứng lên biểu quyết.

Tiêu Lâm nói: “Tôi đồng ý”.

Phủ Vân Phong và Bách Gia Quyền cũng đồng ý.

Trong số ba thế lực, hai bên đã đồng ý giết Lăng Khôi, để đổi lấy sự thái bình của Trung Hải.

Ý kiến của Tứ Phương Quán dường như không quan trọng nữa.

Nhưng Cung Tường vẫn bày tỏ quan điểm riêng của mình: “Tinh thần và khí phách của giới võ thuật Trung Hải đã sa sút đến mức này rồi sao? Năm đó đạo sĩ Trung Nguyên phong thái cỡ nào? Dẫn dắt mấy chục nghìn đệ tử, chống lại kẻ địch. Đến bây giờ, mọi người lại hèn hạ vậy sao?”

Tần Phong nghiêm giọng nói: “Hy sinh một mình Lăng Khôi là có thể đổi lấy sự thái bình của cả Trung Hải, cứu được vô số sinh linh vô tội. Với đạo nghĩa nay, tôi nghĩ sẽ không có ai phản đối”.

Tất cả mọi người câm như hến.

Không một ai phản đối.

Diệp Vân Phong thở dài: “Lăng Khôi, cậu còn điều gì muốn nói không?”

Lăng Khôi cười.

Nụ cười vô cùng tà quái: “Tôi không có gì để nói”.

“Vậy thì cứ làm thế đi”, Diệp Vân Phong phất tay, giải quyết dứt khoát.

Tần Phong vui mừng: “Người đâu, lập tức giết Lăng Khôi”.

“Đợi đã!” Cung Tường nói: “Các người muốn giết Lăng Khôi để đổi lấy sự thái bình của giới võ thuật Trung Hải, thì tôi không thể ngăn cảm. Nhưng bây giờ Lam Ngạo Thiên còn chưa tới, các người giết người có phải là sớm quá không?”

Tần Phong nói: “Đại môn chủ, ông có ý gì?”

Cung Tường nói: “Có thể tạm thời giam giữ Lăng Khôi, tại đạo quán Tích Sơn, ba thế lực đều có thể giám sát. Đợi đến lúc Lam Ngạo Thiên đến Tích Sơn, nếu Lam Ngạo Thiên chấp nhận đầu của Lăng Khôi, rút khỏi Trung Hải thì lúc đó giết Lăng Khôi vẫn chưa muộn”.

Tần Phong nói: “Lam Ngạo Thiên đã nói rõ rồi, lần này đến Trung Hải là để báo thù cho Diệp Hùng Và Trần Vũ Anh. Nếu giết sớm, thành ý của giới võ thuật Trung Hải chúng ta sẽ càng rõ ràng hơn”.

Cung Tường nói: “Ai cũng biết Lam Ngạo Thiên vô cùng xảo quyệt, lòng tham không đáy. Ngộ nhỡ đến lúc đó ông ta không chỉ muốn đầu của Lăng Khôi thì sao? Ít nhất cũng phải để Lam Ngạo Thiên ký vào thỏa thuận rời khỏi Trung Hải, rồi các người giết Lăng Khôi thì mới có ý nghĩa”.

Lời này không sai.

Mọi người lần lượt bày tỏ sự tán thành.

Tần Phong cũng không nhiều lời, chỉ nói: “Được, để hắn sống thêm nửa tháng. Người đâu, dùng xích sắt, trói hắn lại”.

Ngay sau đó, Hướng Văn Địch, Tần Thiếu Long đã đích thân ra tay, dùng dây xích to dài, trói tay Lăng Khôi lại”.

“Tần Phong, tôi đã đánh giá thấp sự nham hiểm của ông rồi. Ông giỏi lắm”, Lăng Khôi để lại một câu, sau đó bị người lôi đi.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện