Trong ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người, Lăng Khôi bị bắt giam.
Sợi xích sắt trói xung quanh người to bằng cổ tay của người lớn, trọng lượng của tổng số xích sắt trên người lên tới mấy trăm cân.
Dù Lăng Khôi có bản lĩnh hơn người, muốn thoát khỏi sợi xích sắt này cũng gần như là không thể.
Cung Lạc Hà nhìn thấy cảnh tượng này cũng vô cùng kinh ngạc.
Trước đây, cô ta hoàn toàn không biết sự việc sẽ phát triển tới nước này.
Vốn sĩ cô ta vẫn không cam tâm, cảm thấy vô vùng oán hận Lăng Khôi, thế nhưng lúc này thì cô ta lại đột nhiên thấy đồng cảm với Lăng Khôi.
Cô ta thậm chí còn muốn nói giúp cho Lăng Khôi vài câu, nhưng cô ta biết rõ rằng có nói cũng vô dụng, ngược lại còn có thể liên luỵ tới bản thân.
Tiếp theo là vấn đề ngôi vị quán quân.
Cung Lạc Hà nhận thua công khai.
Vị trí quán quân vốn dĩ dành cho Lăng Khôi, nhưng bây giờ Lăng Khôi đã bị bắt giam.
Vậy nên vị trí quán quân này vẫn để trống như cũ, trao nó cho ai lại là một vấn đề lớn.
Trên võ đài, chưởng môn của ba thế lực, bốn trọng tài bắt đầu thảo luận chọn ra vị trí quán quân.
Theo lý mà nói, quán quân bị loại bỏ thì vị trí này giao cho á quân là hợp tình hợp lý.
Thế nhưng phủ Vân Phong và Bách Gia Quyền đều phản đối trao chức quán quân cho Cung Lạc Hà.
Lý do rất đơn giản.
Cung Lạc Hà nhận thua công khai là chuyện vô cùng mất mặt, làm ô uế tinh thần của người trong giới võ thuật. Kẻ đi ngược lại với tinh thần võ thuật không xứng để đứng đầu.
Thà để trống vị trí quán quân chứ cũng không thể giao cho Cung Lạc Hà được.
Thậm chí Bách Gia Quyền còn gợi ý để cho Diệp Hiểu và Lý Đồng Sơn đánh thêm một trận nữa, người thắng cuộc sẽ trở thành quán quân.
Tứ Phương Quán và phủ Vân Phong lại thẳng thừng phản đối.
Diệp Hiểu đã bị trọng thương đến mức hôn mê, vẫn còn đang ở trong phòng cấp cứu. Mấy người muốn Diệp Hiểu đánh kiểu gì đây? Vậy không phải là đang công khai muốn để cho Lý Đồng Sơn ngồi lên vị trí quán quân hay sao?
Mọi người tranh cãi không ngừng.
Cuối cùng Diệp Vân Phong quyết định: “Vị trí quán quân năm nay cứ để trống như vậy. Đặc quyền được tham quan nơi tu hành của đạo sĩ Trung Nguyên sẽ để lại cho quán quân cuộc thi đấu võ thuật Tích Sơn ba năm sau”.
Giải quyết dứt khoát, mọi người cũng không tiện nói thêm gì.
Cuộc thi đấu võ thuật Tích Sơn ba năm một lần cứ như thế khép lại sau một hồi náo loạn.
Để giám sát Lăng Khôi, không cho Lăng Khôi chạy trốn.
Ba thế lực cử ra ba người cùng giám sát.
Phủ Vân Phong cử Hướng Văn Địch giám sát, Tứ Phương Quán cử Bắc Đường Mặc giám sát, Bách Gia Quyền cử Tiêu Lâm giám sát.
Ba người này đều là nhân vật lớn, điều này thể hiện rõ sự coi trọng đặc biệt đối với Lăng Khôi.
...
Một chiếc xe sang chậm rãi xuống núi men theo đạo quán Tích Sơn.
Ba người Tần Phong, Tần Hoa Lệ, Tần Thiếu Long ngồi bên trong.
Tâm trạng của ba người họ rất tốt.
Tần Hoa Lệ vô cùng kích động: “Anh cả thật lợi hại, cuối cùng lần này cũng dồn được Lăng Khôi tới đường cùng. Nói ra thì Lăng Khôi cũng chỉ là một thằng ở rể vô dụng, vậy mà cũng to gan công khai đối đầu với nhà họ Tần. Đây là do hắn tự tìm đường chết”.
Tần Thiếu Long cũng rất hào hứng, lần này hắn chỉ nằm trong top ba mươi hai, vốn dĩ tâm trạng rất tệ, nhưng Lăng Khôi sắp bị giết nên tâm trạng của hắn liền trở nên vô cùng vui vẻ.
Tần Phong xoa huyệt thái dương, khoé miệng lộ ra nụ cười khinh thường: “Bố gửi giấy mời cho hắn mà hắn cũng dám đến? Đây là sự ngạo mạn đến mức độ nào chứ? Nếu như hắn có thể giống như một con rùa rụt cổ không đặt chân vào giới võ thuật Trung Hải thì hắn còn có thể sống thêm một khoảng thời gian. Hắn quá tự phụ rồi, còn muốn thành danh trong giới võ thuật Trung Hải. Thực lực của một người nếu như không thể sánh với dã tâm của bản thân thì sớm muộn gì cũng bị dã tâm hại chết”.
Tần Thiếu Long nói: “Bố thật lợi hại, bày mưu tính kế đâu ra đấy. Một thằng ở rể vô dụng như Lăng Khôi sao có thể là đối thủ của bố được cơ chứ. Kể từ thời khắc hắn động đến nhà họ Tần của chúng ta thì hắn cũng được ấn định chỉ còn có con đường chết”.
Tần Phong cười nói: “Bố nóng lòng muốn được nhìn thấy cảnh tượng hắn bị giết chết công khai sau nửa tháng nữa quá. Hắn mà cũng có thể động đến nhà họ Tần chúng ta hay sao? Ha ha ha”.
...
Biệt thự Vân Đỉnh số 1.
Bên trong thư phòng.
“Bố, sao bố có thể đối xử với Lăng Khôi như thế? Chuyện này đối với anh ta mà nói quá không công bằng”, Diệp Tử Khanh rất bất mãn với Diệp Vân Phong: “Trước đây bố còn cứu mạng anh ta, bây giờ lại muốn tự tay giết chết anh ta. Một chút phong độ của tông sư cũng không có”.
“Em gái, em im miệng lại đi!”, Diệp Tử Hùng lạnh lùng nói.
Diệp Tử Khanh tiếp tục tranh cãi: “Anh cả, ai cũng nhìn ra chuyện ngày hôm nay. Đây rõ ràng là Tần Phong dùng việc công để trả thù riêng. Để báo thù cho cháu trai đã chết của mình, ông ta không ngại dùng cả giới võ thuật Trung Hải để gây sức ép cho Lăng Khôi. Anh không cảm thấy chúng ta đều bị ông ta lợi dụng hay sao?”
Diệp Tử Hùng lạnh lùng nói: “Em gái, em không hiểu”.
Diệp Tử Khanh đáp lời: “Từ nhỏ mọi người đã dạy dỗ em làm người phải hiền lành, phải lương thiện, phải có tình có
nghĩa, mọi người đã dạy em như vậy không phải hay sao?”
Diệp Tử Hùng liếc nhìn Diệp Vân Phong, sau đó nói với Diệp Tử Khanh: “Em gái, anh tán đồng với những gì em vừa nói. Thế nhưng em không hiểu Lam Ngạo Thiên, người này quá đáng sợ”.
Diệp Tử Khanh thầm cảm thấy không đúng lắm: “Ông ta có lợi hại đến mức nào thì không phải năm đó cũng đã bị bố đánh bại rồi sao?”
Diệp Tử Hùng lắc đầu: “Năm đó bố không hề đánh bại ông ta”.
“Cái gì?”, Diệp Tử Khanh kinh ngạc: “Không phải bên ngoài đều đồn thổi Lam Ngạo Thiên bại trong tay bố à?”
Diệp Tử Hùng nói: “Đó là chuyện của hai mươi năm về trước, lúc đó em còn nhỏ, Tử Văn cũng còn nhỏ, nội tình bên trong bọn em biết không nhiều. Tất cả những lời đồn liên quan đến bố và Lam Ngạo Thiên ở bên ngoài đều sai hết”.
Diệp Tử Khanh lắng nghe rất nghiêm túc.
Diệp Tử Hùng nói: “Năm đó, Trung Hải có ba tông sư võ thuật. Cung Phí Phàm của Tứ Phương Quán, quán chủ tiền nhiệm đạo sĩ Huyền Nguyệt của đạo quán Tích Sơn, còn có cả bố nữa. Khi đó, mặc dù bố đã là tông sư võ thuật nhưng vẫn chưa phải là Trung Hải Vương, thanh danh của phủ Vân Phong cũng chưa đạt tới mức độ như ngày nay”.
Diệp Vân Phong trở thành Trung Hải Vương khi nào?
Đó là tại Tuý Tiên Lầu ở Tích Sơn, đánh bại Lam Ngạo Thiên vào hai mươi năm trước.
Nhận được sự công nhận của Thái Sơn Bắc Đẩu giới võ thuật Trung Hải, từ đó trở thành Trung Hải Vương.
Trước lúc đó, Diệp Vân Phong đã là tông sư võ thuật, phủ Vân Phong cũng là một trong số ba thế lực của Trung Hải, trấn giữ Trung Hải, thống lĩnh một phương. Thế nhưng vẫn không áp chế nổi Tứ Phương Quán và Bách Gia Quyền.
Nhiều nhất chỉ là thế chân vạc.
Diệp Tử Hùng tiếp tục nói: “Năm đó, Lam Ngạo Thiên vì muốn tranh giành vị trí Trung Hải Vương nên đã đơn phương độc mã khai chiến với cả giới võ thuật Trung Hải. Đầu tiên là đánh bại hàng trăm môn phái, tàn sát bốn phương, ép Bách Gia Quyền không ngóc đầu lên nổi. Sau đó là đến Tứ Phương Quán, đánh bại Cung Phí Phàm, cuối cùng Cung Phí Phàm phải bỏ mạng”.
“Sau đó, Lam Ngạo Thiên tìm đến đạo quán Tích Sơn, giết chết đạo sĩ Huyền Nguyệt. Đại nạn võ lâm lần đó không biết đã khiến cho bao nhiêu người phải chết. Cuối cùng bố xuất quan, hẹn Lam Ngạo Thiên quyết chiến ở Tuý Tiên Lầu. Tới lúc quyết chiến, ba thế lực đồng thời cử ra bốn cao thủ cùng vây đánh Lam Ngạo Thiên. Cung Tường, Tiêu Vô Ngôn, Phổ Lâm và bố. Dưới thực lực mạnh mẽ đó, Lam Ngạo Thiên cũng chỉ bị đánh bại một nửa. Hơn nữa còn bảo toàn tính mạng mà rút lui, cao chạy xa bay ra nước ngoài”.
“Sau chuyện đó, cơ thể bố bị trọng thương, dưỡng thương mấy năm trời mới hồi phục”, Diệp Tử Hùng nói ra từng câu từng chữ: “Đây mới chính là thực lực của Lam Ngạo Thiên, mới là chân tướng ban đầu. Chỉ là sau đại nạn đó, giới võ thuật Trung Hải mất đi hai tông sư võ thuật, khiến cho cả giới võ thuật Trung Hải đều vô cùng sa sút, để lấy lại niềm tin võ thuật, ba thế lực mới thống nhất nói với bên ngoài bố đã đánh bại Lam Ngạo Thiên. Đưa bố lên làm Trung Hải Vương, ổn định lòng người”.
Ôi!
Diệp Tử Khanh hít sâu một hơi.
Bây giờ nghe lại chuyện hai mươi năm trước, Diệp Từ Khanh vẫn có cảm giác sởn hết tóc gáy, kinh hồn bạt vía.
Diệp Tử Hùng nói: “Lam Ngạo Thiên là thiên tài số một cả trăm năm nay của Trung Hải, là một tên quái vật thật sự. Sau khi ông ta cao chạy xa bay ra nước ngoài thì đi theo một sơn môn ở nước ngoài học tập tu hành, tạo dựng được cơ nghiệp to lớn. Thực lực hiện giờ của ông ta đã vượt xa so với khi xưa. Nếu như ông ta còn bước vào giới võ thuật Trung Hải thêm lần nữa, dựa vào thực lực của ba thế lực bây giờ, dù có liên thủ lại đi chăng nữa thì cũng không có cách gì đối chọi được”.
“Diệp Hùng và Trần Vũ Anh là đệ tử của Lam Ngạo Thiên, kết quả đều bại trong tay Lăng Khôi. Lần này Lam Ngạo Thiên sẽ dựa vào cái cớ báo thù cho đồ đệ để bước chân vào giới võ thuật Trung Hải. Nếu như hy sinh một mình Lăng Khôi mà có thể khiến cho Lam Ngạo Thiên dừng tay rời đi thì đó thật sự là phúc của giới võ thuật Trung Hải”, Diệp Tử Hùng nói: “Hành động lần này của Tần Phong mặc dù không được coi là nhân nghĩa, nhưng lại thuận theo lòng người, ba thế lực đều sẽ tán đồng mà thôi”.