Diệp Tử Khanh nghe mà kinh sợ, mãi một lúc sau mới hoàn hồn lại: “Thế nhưng khi trước bố từng nói Lam Ngạo Thiên trở về giết Lăng Khôi là giả, muốn quyết đấu một trận sống còn với bố mới là thật. Giết một mình Lăng Khôi căn bản không có tác dụng gì”.
Diệp Tử Hùng nói: “Mặc dù không có tác dụng gì, nhưng ít nhất có thể khiến cho Lam Ngạo Thiên không còn cái cớ để tiếp tục đặt chân vào giới võ thuật Trung Hải. Ít nhất trên phương diện nghĩa lớn thì ông ta sẽ bị lép vế, ông ta muốn tiếp tục tiến vào giới võ thuật Trung Hải cũng không còn thuận lợi đường hoàng được nữa”.
Diệp Tử Khanh nói: “Thế thì đã sao, ông ta có thực lực mạnh thì cần gì đến cái cớ chứ”.
Diệp Vân Phong vẫn luôn trầm mặc nói: “Chỉ cần ông ta mất đi nghĩa lớn thì chúng ta sẽ có thể đàm phán với Lam Ngạo Thiên”.
Diệp Tử Khanh nói: “Đánh không thắng được thì có nói thế nào cũng là vô dụng”.
Diệp Vân Phong nói: “Dựa vào lực lượng của Trung Hải chúng ta đương nhiên đàm phán chỉ là vô ích. Thế nhưng nếu ta dựa vào lực lượng bên ngoài Trung Hải thì có khả năng rồi”.
Diệp Tử Khanh nói: “Lực lượng bên ngoài Trung Hải? Ai vậy ạ?”
...
Tứ hợp viện Tú Phường cạnh hồ Bạch Thuý
Ba ngày trước, nơi này đã tập trung không ít người.
Mã Đằng, Giang Thanh Hải, Trần Lâm, Lục Hải Siêu, Đường Lâm, Đường Xuyên Thuỷ, Đường Xuyên Hà, Đường Xuyên Bách đều tụ tập hết lại nơi này.
Bọn họ đang chờ đợi tin tức của Lăng Khôi.
Bọn họ không có tư cách tham gia cuộc thi đấu võ thuật Tích Sơn.
Chỉ có thể chờ đợi ở đây.
Mỗi ngày, Huyết Vũ đều sẽ báo lại tin tức cho bọn họ biết.
Ngày đầu tiên, Lăng Khôi lọt top mười sáu.
Ngày hôm đó cả hội trường đều phấn khởi reo hò cổ vũ.
“Cậu Lăng đúng là đẳng cấp, ngày đầu tiên đã lọt top mười sáu rồi”, Đường Xuyên Thuỷ vô cùng kích động: “Nếu như cậu Lăng có thể thành danh và đứng vững trong giới võ thuật Trung Hải thì vô cùng có lợi đối với hai gia tộc lớn chúng ta”.
Điểm này mọi người đều không phủ nhận.
Hiện giờ, Lăng Khôi có lợi hại đến mức nào thì cũng chỉ có quyền hạn nhất định trong xã hội thế tục. Trong mắt các ông lớn cao ngạo của giới võ thuật thì chút quyền thế này cũng chẳng đáng gì cả.
Chỉ khi nào Lăng Khôi đứng vững trong giới võ thuật thì mới thật sự đáng gờm.
Trung Hải Vương nắm giữ tất cả quyền sinh sát ở Trung Hải không phải bởi vì ông ta thống trị giới võ thuật Trung Hải sao?
Ngày thứ hai, Huyết Vũ tiếp tục báo tin về.
Lăng Khôi vào vòng chung kết, sẽ tham gia quyết chiến giành vị trí quán quân vào ngày mai.
Trời đất!
Cả hội trường vang dội tiếng vỗ tay, mọi người dường như đều đang trở nên điên cuồng.
“Trời ạ, anh Lăng lọt vào chung kết, ngày mai là có thể đấu võ giành quán quân rồi, đây là thành tựu quá khủng. Tương lai gia tộc lớn chúng ta nhất định sẽ một bước lên mây”.
“Lọt vào tứ kết là có thể gia nhập ba thế lực rồi. Lọt vào bán kết có thể bái nghệ tông sư. Anh Lăng đã có tư cách bái nghệ tông sư rồi. Tiếp theo nếu như có thể giành được quán quân thì có thể tiến vào nơi tu hành của đạo sĩ Trung Nguyên, đột phá bí mật của tông sư võ thuật”.
“Một khi anh Lăng đột phá tông sư võ thuật thì Trung Hải sẽ xuất hiện hai tông sư võ thuật. Tương lai được đứng ngang hàng với nhà họ Diệp không phải không có khả năng. Mấy người chúng ta đều sẽ theo đó mà phát tài”.
“...”
Hai thế lực lớn dưới trướng Lăng Khôi chính là nhà họ Đường và nhà họ Mã.
Nhiều năm trở lại đây, nhà họ Đường và nhà họ Mã đều bị nhà họ Tần chèn ép tới nghẹt thở, ngay cả rắm cũng không dám đánh.
Trước đây thấy Lăng Khôi đi dự tiệc, nhà họ Đường suýt thì quyết định vạch rõ ranh giới với Lăng Khôi, bọn họ quá e sợ nhà họ Tần.
Bây giờ hay tin Lăng Khôi lọt vào chung kết, đây là một bước tới trời xanh.
Ba ông lớn của nhà họ Đường đều kích động tới mức mặt mũi đỏ bừng.
Ngày thứ ba, Huyết Vũ lại truyền tin tới.
Lăng Khôi bị bắt, đang đợi bị giết.
Tin dữ kinh thiên động địa khiến tất cả mọi người đều ngơ ngác, không gian lặng ngắt như tờ.
Mã Đằng và ba ông lớn nhà họ Đường đều đổ mồ hôi lạnh.
Lăng Khôi bị ba thế lực giam giữ cùng lúc, bị trợ thủ của ba thế lực cùng nhau giám sát, tương đương với việc căn bản không có khả năng ứng cứu, nửa tháng nữa là tới lúc phải chết.
Mã Đằng siết chặt nắm đấm, run giọng nói: “Không thể được, nếu như cậu Lăng gặp chuyện bất trắc gì thì e rằng hai nhà chúng ta cũng sẽ bị liên luỵ. Chúng ta không thể giương mắt ngồi nhìn”.
Đường Xuyên Bách nói: “Đã tới nước này rồi, chúng ta căn bản không có khả năng ứng cứu. Nếu như nhà họ Tần đủ ác độc thì có thể sẽ động tới hai nhà chúng ta, thần tiên cũng không cứu nổi cậu Lăng, chúng ta buộc phải nghĩ cách tự bảo vệ mình mới được”.
Tâm trạng mọi người hoàn toàn sụp đổ, tất cả đều chỉ muốn tự bảo vệ mình.
Lúc này Mã Đằng lại đứng dậy nói: “Các vị, nghe tôi nói, chúng ta không thể bỏ mặc cậu Lăng, cậu Lăng là kỳ vọng duy nhất của hai nhà chúng ta. Nếu không hai nhà chúng ta nhất định sẽ không có kết cục tốt”.
“Các vị, tạm thời chuẩn bị cho tốt việc phòng bị, đợi tôi trở về”, Mã Đằng đang định rời đi.
Đúng vào lúc này, bên ngoài cửa truyền đến một loạt tiếng bước chân dồn dập.
Cửa bị đẩy ra.
Hai người cầm đầu là Tần Hoa Lệ và Tần Thiếu Long.
Nhìn thấy hai người này, tất cả mọi người đều hít sâu một hơi.
“Mấy người đều ở đây à? Vậy thì càng tốt, tôi đỡ phải đi tìm từng người một”, Tần Hoa Lệ hăm hở nói: “Chắc là mấy người đều đã biết kết quả của cuộc thi đấu võ thuật Tích Sơn rồi nhỉ? Lăng Khôi khiến cho mấy người phải thất vọng rồi, thật đáng tiếc”.
Mọi người đều đồng loạt cúi đầu, căn
bản không dám nhìn Tần Hoa Lệ.
“Thật ra mấy người không nên cảm thấy thất vọng. Bởi vì ngay từ đầu mấy người đã không nên ôm hy vọng với Lăng Khôi”, Tần Hoa Lệ lắc đầu: “Tối ngày hôm nay, nhà họ Tần mở tiệc, mời người của bốn gia tộc Đường, Tống, Mã, Trần tới ăn cơm, hy vọng mọi người đến đúng hẹn”.
“Nhớ kỹ, đây là mệnh lệnh, không phải thương lượng”, sau khi để lại câu này, Tần Hoa Lệ lấy ra một xấp giấy mời ném xuống đất rồi quay người rời đi.
...
Nhà họ Tống.
Đảo Hồ Tâm, bên trong đại điện.
Bà cụ Tư và Tống Bác Văn đang cùng nhau uống trà, bàn luận về tình hình cuộc thi đấu võ thuật Tích Sơn ngày hôm nay.
Rõ ràng Tống Bác Văn đang rất vui: “Bà cụ Tư, Lăng Khôi này quá ngạo mạn rồi. Vậy mà còn muốn đứng đầu giới võ thuật Trung Hải, cuối cùng lại rước hoạ vào thân, tự tìm lấy cái chết, bà nói xem có đúng không?”
Bà cụ Tư nói: “Đúng một nửa”.
Tống Bác Văn bật cười: “Trước đây cậu ta còn từng chèn ép nhà họ Tống của tôi, bây giờ coi như gặp báo ứng rồi”.
Bà cụ Tư lắc đầu: “Bác Văn, ông không nên vui mừng”.
Tống Bắc Văn nói: “Sao vậy?”
Bà cụ Tư nói: “Lần này nhà họ Tần chèn ép Lăng Khôi ở Tích Sơn, thể hiện đại nghĩa của giới võ thuật Trung Hải, lập đại công cho võ thuật Trung Hải, thanh thế ngất trời, sau khi trải qua lần này thì danh vọng của nhà họ Tần sẽ tăng vọt lên. Vốn dĩ nhà họ Tần không coi bốn gia tộc lớn chúng ta ra gì, vẫn luôn muốn vạch rõ ranh giới với chúng ta, cảm thấy chúng ta không xứng để được xếp chung trong đội ngũ năm gia tộc lớn ở Trung Hải với nhà họ Tần”.
Tống Bác Văn nói: “Bà đang muốn nói nhà họ Tần sẽ ra tay với chúng ta ư? Thế nhưng bà là người của Bách Gia Quyền mà nhà họ Tần cũng dám sao?”
Bà cụ Tư nói: “Nhà họ Tần đương nhiên sẽ không diệt trừ chúng ta, chỉ là muốn thu nạp chúng ta mà thôi. Như vậy thì Bách Gia Quyền cũng không tiện can dự vào. Địa vị của tôi ở Bách Gia Quyền không cao, Bách Gia Quyền sẽ không vì tôi mà đắc tội với nhà họ Tần đang hưng thịnh như mặt trời giữa ban trưa đâu”.
Vừa dứt lời, Tần Hoa Lệ tới đưa giấy mời đến với phong thái vô cùng kiêu ngạo.
Tối nay, nhà họ Tần mở tiệc mời bốn gia tộc lớn.
Tống Bác Văn đột nhiên cảm thấy cả người lạnh toát.
Tần Hoa Lệ quăng giấy mời xuống đất rồi rời đi.
Tống Bác Văn run giọng nói: “Bà cụ Tư, bà nói đúng rồi, nhà họ Tống chúng ta sắp gặp đại nạn rồi”.
Sắc mặt bà cụ Tư cũng trở nên trắng bệch: “Lòng ham muốn của nhà họ Tần quá lớn, muốn thống nhất năm gia tộc lớn ở Trung Hải”.
Tống Bác Văn nói: “Bà cụ Tư, lập tức đi tìm lãnh đạo cấp cao của Bách Gia Quyền xin giúp đỡ đi, có lẽ vẫn có thể xoay chuyển được”.
Bà cụ Tư lắc đầu: “Vô dụng thôi, Tần Phong muốn thống nhất năm gia tộc lớn, sau lưng nhất định nhận được sự đồng thuận ngầm của nhà họ Diệp. So với nhà họ Tần bây giờ thì nhà họ Diệp càng thích một nhà họ Tần thống nhất năm gia tộc Trung Hải”.
Tống Bác Văn nghẹn họng, mồ hôi lạnh cứ thế tuôn ra trên trán.
...
Trên đỉnh núi Tích Sơn, bên trong toà nhà phủ Vân Phong ban đầu đã được xây dựng tạm thời một nhà lao lớn.
Lăng Khôi bị nhốt ở bên trong.
Xích sắt to quấn khắp chân tay, Lăng Khôi gần như không thể cựa quậy.
Trước cửa có ba cao thủ trấn giữ.
Bắc Đường Mặc, Tiêu Lâm và Hướng Văn Địch.
Trận thế như vậy, ai dám đến ứng cứu chứ?
Lăng Khôi dựa vào song sắt, nhắm mắt dưỡng thần giống như cam chịu với tất cả chuyện này.
“Lăng Khôi, đừng có mà bình thản như thế”.
Một giọng nói quen thuộc vang lên.
Tần Phong mang theo một cái thùng giữ nhiệt chậm rãi bước vào trong đi theo sau lưng Tần Phong còn có cả Tần Thiếu Long.
Lăng Khôi vẫn không mở mắt ra, nghe giọng nói đã biết là ai đến.
“Thật ra tôi là một người vô cùng nhân từ, thấy cậu sa sút thành bộ dạng này thì không nỡ chút nào, nên lập tức cho người làm một bữa cơm tối thịnh soạn mang đến cho cậu đây”, Tần Phong mở thùng giữ nhiệt, lấy ra bốn món mặn một món canh, một bát cơm và một bình rượu.
Tần Phong còn hào phóng rót cho Lăng Khôi một ly rượu rồi đưa cho Lăng Khôi: “Tôi đích thân rót rượu cho cậu, đối xử với cậu tốt như thế. Cậu không mở miệng uống sao?”
Lăng Khôi vẫn ngồi yên bất động.
“Chưa ai có gan không uống rượu mà tôi rót ra đâu”, Tần Phong bật cười: “Thiếu Long, bóp miệng hắn ra đổ rượu vào”.