Tô Duệ Hân ngờ vực nhìn Lăng Khôi nhưng cô cũng không nói gì, cuối cùng gọi mấy món rẻ nhất.
Dù là vậy thì bữa ăn này ít nhất đã bay mất mấy nghìn tệ, Tô Duệ Hân định lát nữa sẽ đi thanh toán.
Chút tiền sinh hoạt của Lăng Khôi vẫn là mình đưa cho anh ta, dù ở bên ngoài vất vả có thể kiếm tiền thì cũng chỉ kiếm được mấy nghìn mà thôi.
Hơn nữa mình có chuyện nhờ Lăng Khôi nên càng không thể để anh ta mời được.
Bữa ăn đầy đủ năm vị.
Tất nhiên đây chỉ là một tính từ miêu tả, thật ra Tô Duệ Hân chỉ gọi ba món.
“Lăng Khôi, tôi muốn nhờ anh giúp đỡ” Tô Duệ Hân thở dài, nhắc đến nhiệm vụ bà cụ Tô giao cho cô với anh, cuối cùng nói: “Tôi biết nhà họ Tô đối xử không công bằng với anh, mẹ và bà nội tôi đều rất xem thường anh, nhưng…”
“Chuyện của em chính là chuyện của anh, em muốn cái gì anh cũng sẽ cho em, chỉ cần anh có thứ đó” Lăng Khôi cầm điện thoại lên gọi cho Lục Tử Ca, mời cô ta đến nhà hàng Á Vận.
Lục Tử Ca rất vui liền đồng ý ngay.
“Được rồi, Lục Tử Ca đã đồng ý đến đây, lát nữa anh bảo cô ta đồng ý với em là được” Lăng Khôi khẽ ho, giọng hơi trầm thấp.
“Sao Lục Tử Ca lại nể mặt anh vậy? Có phải hai người…” Tô Duệ Hân chua xót nói.
“Em ghen à?” Lăng Khôi phát hiện dáng vẻ ngại ngùng ghen tuông của vợ mình rất đáng yêu.
“Xí, ai thèm ghen chứ, tôi chỉ muốn nhìn xem anh có lăng nhăng với ai mới hay không thôi” Tô Duệ Hân đỏ mặt, rõ ràng lời nói còn chút ý ghen tuông trong đó.
“Em yên tâm đi, đời này của anh có em là đủ rồi”.
“Lừa đảo, tôi chẳng thèm tin anh” Tô Duệ Hân xoay mặt sang chỗ khác, thầm cảm thấy vui vẻ.
Không lâu sau, Lục Tử Ca dẫn theo chị Béo vội vã chạy đến.
Cô ta ngồi xuống cạnh Lăng Khôi dưới ánh mắt ghen ghét của vô số thực khách xung quanh: “Lăng Khôi, sao sắc mặt anh kém như vậy? Môi trắng bệch cả ra, có phải bị thương rồi không?”
Tô Duệ Hân nhìn Lăng Khôi, quả nhiên nhận ra sắc mặt Lăng Khôi tái nhợt, nhất là môi hơi tím tái.
Lục Tử Ca vừa nhìn đã nhận ra, vậy mà mình nãy giờ không phát hiện ra gì cả.
Tô Duệ Hân không khỏi cảm thấy áy náy.
Lăng Khôi lắc đầu nói: “Tôi không sao, chỉ là cơ thể hơi cảm lạnh nên lúc nãy mới từ chối cô”.
“Không sao, sớm biết vậy tôi đã đến thăm anh rồi” lúc này Lục Tử Ca mới để ý đến người phụ nữ xinh đẹp ngồi đối diện Lăng Khôi, xấu hổ nói: “Người đẹp này là?”
“Tôi là vợ anh ta” Tô Duệ Hân tự giới thiệu theo bản năng, nói ra rồi cô mới có cảm giác không đúng, hình như đây là lần đầu tiên cô công khai thừa nhận mình là vợ Lăng Khôi.
Mình sao vậy nhỉ?
Ghen sao?
Hay là sợ Lục Tử Ca cướp mất Lăng Khôi đi?
Người đàn ông lăng nhăng này không hề có ưu điểm nào, sao phụ nữ như Lục Tử Ca có thể thích anh ta chứ?
Nhưng tại sao mình lại không