Lục Tử Ca nhìn thấy bộ dạng của Lăng Khôi, lập tức nghĩ rằng Lăng Khôi đã bị thương khi giao đấu với Tiêu Ức Tình trước đó.
Trong lòng cô ta cảm thấy hết sức áy náy, vẻ mặt nghiêm trọng nói: "Lăng Khôi, anh cứ phải như vậy sao?”
Lăng Khôi lại ngồi thẳng dậy: "Nếu lần này cô giúp tôi thì tôi sẽ báo đáp cô gấp nghìn lần”.
"Tôi đã nợ anh một đời tự do, không cần anh phải báo đáp tôi thêm nữa.
Lần này, tôi có thể đồng ý với anh, hơn nữa cũng không nhận bất kỳ khoản tiền thù lao nào.
Tuy nhiên, từ nay về sau anh và tôi coi như đã trả hết các món nợ” Lục Tử Ca đứng bật dậy, liếc nhìn Tô Duệ Hân:"Cô Tô, ngày mai tôi sẽ bảo chị Béo chuẩn bị trước hợp đồng cho cô”.
Lục Tử Ca rời đi, để lại một bóng lưng xinh đẹp tuyệt trần, cùng những lời oán trách và sự thất vọng đối với Lăng Khôi.
Mãi một lúc lâu sau, Tô Duệ Hân mới định thần lại: "Lăng Khôi, anh cũng giỏi quá nhỉ.
Chỉ một câu nói của anh, mà người ta đã đồng ý làm người đại diện ngay.
Hơn nữa còn không cần đến chín mươi triệu tệ tiền thù lao làm người đại diện, quan hệ giữa anh và cô ta đã tốt đến mức độ nào rồi?”
Lăng Khôi vừa ho khan vừa nói: "Cũng tạm ổn thôi, trước đây anh đã từng giúp cô ấy”.
“Cô ta nói cô ta nợ anh một đời tự do là có ý gì?” Tô Duệ Hân thắc mắc khó hiểu.
Lăng Khôi bất lực, tìm bừa một cái cớ: "Lúc trước cô ấy bị mấy tên côn đồ quấy rối, anh đã giải quyết bọn chúng giúp cô ấy”.
"Thật không?"
“Thật mà” Lăng Khôi vội vàng giơ tay phải lên, thái độ hết sức nghiêm túc.
Tô Duệ Hân nửa tin nửa ngờ, cũng không tiếp tục so đo tính toán nữa: "Được rồi, tôi tạm tin anh lần này.
Sau này đừng trêu hoa ghẹo nguyệt ở bên ngoài, biết chưa hả?"
“Ừ” Lăng Khôi gật đầu lia lịa như gà mổ thóc.
“Cảm ơn anh vì chuyện hôm nay” Tô Duệ Hân quét mã QR thanh toán hóa đơn, sau đó đứng dậy định rời đi, đột nhiên nhìn thấy Lăng Khôi lại cúi đầu ho khan.
Tô Duệ Hân không đành lòng nói: "Anh có cần đi bệnh viện kiểm tra sức khỏe không?"
“Cảm ơn em đã quan tâm anh, thực sự không cần đâu” Lăng Khôi rất vui vì vợ quan tâm đến mình.
“Nếu anh cảm thấy không khỏe thì hãy gọi cho tôi bất cứ lúc nào, tôi sẽ đến thăm khám cho anh” Tô Duệ Hân dặn dò mấy lần mới yên tâm rời đi.
Bản thân Tô Duệ Hân là một bác sĩ có trình độ cao, đã từng phẫu thuật nhiều lần trên bàn mổ.
Cô đã trở thành bác sĩ đứng đầu ở khoa ngoại lồng ngực trong bệnh viện lớn.
Chỉ là sau khi đảm nhận chức vụ tổng giám đốc, đã ít thực hiện các ca phẫu thuật, nhưng y thuật của cô vẫn rất tốt, hơn nữa càng ngày càng tiến bộ.
Khi sắp ra đến cổng, Tô Duệ Hân đột nhiên nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đang bưng bê và rửa bát bên cạnh: "Tô Ba? Sao anh lại tới đây làm phục vụ?"
“Tôi đến đây để làm việc công ích” Tô Ba cảm thấy hơi chột dạ, may mà bản thân lanh trí, tìm bừa được một cái cớ.
“Có kiểu làm việc công ích như vậy nữa sao?” Tô Duệ Hân vẫn cảm thấy có gì đó không đúng lắm.
Tô Ba cười khẩy đáp: "Đúng vậy, tôi