Nỗi khϊếp sợ trong lòng cứ lớn lên, bọn chúng cũng không dám nghĩ nhiều nữa, vô thức lùi ra hai bên.
Lăng Khôi thuận lợi bước lên tầng, chạy thẳng lên tầng ba chỗ ở của Trương Khởi Lâm.
Khoảnh khắc đá cửa phòng ra, chỉ nhìn thấy Tô Duệ Hân áo quần vẫn còn ngay ngắn bị trói trên chiếc giường nhỏ, còn Trương Khởi Lâm mặc một chiếc quần đùi rộng thùng thình, vừa uống rượu vừa cầm một cái roi da, hưng phấn kêu gào.
Sau khi nhìn thấy Lăng Khôi, Trương Khởi Lâm lập tức tỉnh rượu hơn phân nửa, sững sờ tại chỗ toàn thân run lẩy bẩy.
“Vợ, anh xin lỗi, anh đến trễ rồi!”, Lăng Khôi bước lên trước cởi dây thừng trên người Tô Duệ Hân, ôm cơ thể vô cùng xinh đẹp của cô vào lòng, cảm nhận rõ ràng cô vẫn đang run lẩy bẩy.
“Hu hu hu, cái tên khốn nhà anh sao bây giờ mới đến, tôi còn cho rằng trên thế giới này không ai quan tâm tôi nữa rồi! Hu hu hu”, Tô Duệ Hân bổ nhào vào lòng Lăng Khôi bật khóc nức nở, hung hăng cắn một cái lên vai Lăng Khôi, phát ra tiếng ‘hu hu hu’ nghẹn ngào.
Tâm trạng của cô gần như sắp sụp đổ, hung hăng để lại vết hằn đỏ trên vai Lăng Khôi.
Lăng Khôi không tránh né, cứ như vậy tiếp nhận sự kinh hoảng, tuyệt vọng, suy sụp của cô.
“Nhà họ Tô không cần em nhưng anh cần em!”, Lăng Khôi cởϊ áσ khoác ngoài xuống, trùm lên cơ thể xinh đẹp của Tô Duệ Hân, nhẹ nhàng lau nước mắt ở khóe mắt giúp Tô Duệ Hân: “Không phải em nói, em từng hy vọng gặp được bạch mã hoàng tử trong lòng, đưa em đi du ngoạn khắp nơi, cưỡi trên lưng ngựa vượt qua núi sông sao? Anh sẽ đưa em đi”.
“Anh không được gạt người”, nước mắt Tô Duệ Hân giàn giụa, ôm chặt lưng Lăng Khôi.
Tâm trạng quá căng thẳng, khiến hai tay cô gần như dùng hết sức, phát ra tiếng gọi đau xót dày xéo.
“Cho dù anh lừa cả thế giới, cũng sẽ không lừa em”, Lăng Khôi nói từng câu từng chữ.
Tô Duệ Hân mỉm cười vui vẻ, nhưng vẫn nghẹn ngào, hờn dỗi nói: “Anh ngày càng biết dỗ con gái rồi, sau này không được rời xa tôi nữa”.
Thướt tha yêu kiều, thẹn thùng mỉm cười, vô cùng xinh đẹp.
“Được, anh đồng ý với em”, giờ khắc này, Lăng Khôi lại thấy đau lòng thương xót.
“Anh bế em về nhà”, Lăng Khôi bế ngang Tô Duệ Hân lên, cũng là lần đầu Tô Duệ Hân được Lăng Khôi bế như vậy, cô thẹn thùng ôm chặt cổ Lăng Khôi, tựa đầu vào lồng ngực của Lăng Khôi, khuôn mặt đỏ bừng.
Cái ôm này chắc chắn vững chãi, sừng sững to lớn.
“Cậu Lăng Khôi, xin lỗi!