“Vừa nãy ông xin cậu Lăng trách phạt, nhưng cậu Lăng nói không cần thiết.
Ông biết tại sao không? Vì đồ vô dụng đương nhiên không cần phải trách phạt rồi”, Mã Đằng chậm rãi lấy từ trong ông tay áo ra một sợi dây bạc: “Con kiến hôi làm sao có thể lay động được rồng, đây cũng là ông gieo gió gặt bão”.
Tiếp sau đó, tiếng hét thảm thiết của Trương Khởi Lâm vang khắp biệt thự.
Ai nghe thấy âm thanh này, trong lòng đều rợn cả tóc gáy.
Dưới đại sảnh tầng một, đám người nhà họ Tô cũng nghe thấy tiếng hét vô cùng bi thảm, lòng người lo sợ, ngay sau đó họ nhìn thấy Lăng Khôi bế ngang Tô Duệ Hân bước xuống tầng, còn có Giang Nhược Ly đi theo, ba người đi thẳng một mạch ra khỏi đại sảnh.
Từ đầu đến cuối đều không thèm liếc nhìn đám người nhà họ Tô lấy một cái.
Đám người nhà họ Tô nhìn thấy Lăng Khôi an toàn đưa Tô Duệ Hân ra ngoài, trong lòng vô cùng kinh ngạc.
Bọn họ muốn lên tiếng hỏi, nhưng Lăng Khôi đi rất nhanh, cộng thêm bên cạnh còn có Giang Nhược Ly đi theo nên chẳng có ai dám bước lên hỏi.
Ngay sau đó, Mã Đằng đi ra, ném vài thứ xuống phía đại sảnh tầng một.
Hai tay và hai chân.
Tay chân vẫn đang ngọ ngoạy, máu tươi vẫn đang chảy.
Điều đáng sợ hơn là Mã Đằng còn chặt đứt hai tay hai chân của Hổ gia trước mặt tất cả mọi người rồi ném xuống đất.
Tất cả mọi người trợn mắt nhìn cảnh tượng diễn ra phía trước, không ai dám lên tiếng, cũng không ai dám ngăn cản.
“Chuyện hôm nay, nếu mọi người dám cả gan tiết lộ nửa chữ thì Mã Đằng tôi sẽ chơi đến cùng với người đó”, Mã Đằng để lại một câu, lau hai tay sạch sẽ, sải bước nhanh chóng ra khỏi đại sảnh.
Hơn một trăm gã đàn ông vạm vỡ mặc đồ rằn ri bên ngoài đại sảnh, lui ra như nước thủy triều.
Cả sơn trang Thủy Nguyệt đã yên tĩnh trở lại.
Đám người nhà họ Tô và Trần Giang nhìn đến nỗi kinh hồn bạt vía.
Mọi thứ như một cơn ác mộng quanh quẩn trong đầu họ.
Còn Tô Duệ Hân cứ co rút trong lồng ngực Lăng Khôi.
Đến khi Lăng Khôi ôm Tô Duệ Hân về đến chung cư Garden thì cô đã ngủ thϊếp đi trong lòng anh.
Lăng Khôi đặt ngang cô lên giường nhỏ, vuốt tóc rối hai bên mai cho cô: “Vợ à, ngoan ngoãn ngủ một giấc, ngày mai thức dậy thì mọi thứ đã qua hết.
Có anh ở đây, không ai có thể làm hại em”.
Lăng Khôi vẫn luôn ngồi bên cạnh Tô Duệ Hân, lặng lẽ nhìn với ánh mắt trìu mến.
Cho đến khi ngoài cửa truyền đến tiếng mở cửa.
Là Chu Lam