Chiến Thần Phục Thù

Chương 91


trước sau



Trương Lộ đương nhiên lo lắng cho sự an toàn của Tô Duệ Hân, còn Hạ Xuân Lợi có lẽ đã nhìn thấy thân thể và vẻ đẹp tuyệt vời của Trương Lộ, nên cũng muốn thể hiện một chút.
“Trương Lộ, đừng lo cho Duệ Hân, cậu ấy chắc chắn không sao đâu” Hạ Xuân Lợi an ủi nói: “Cô Đường của một trong năm gia tộc lớn đã ra mặt rồi, Lưu Giang gặp xui xẻo rồi, tuyệt đối không dám làm khó Duệ Hân đâu”
Trương Lộ lập tức sửng sốt: "Cậu nói cô Đường mà xuất hiện sau đó là người của một trong năm gia tộc lớn ở Trung Hải sao?”
Gia thế của Hạ Xuân Lợi cũng khá ổn, hắn theo Trần Côn nhiều năm nên cũng đã được chứng kiến nhiều, đương nhiên cũng biết cục diện ở thành phố Trung Hải.
“Cô Đường đó có võ sĩ bạch kim làm vệ sĩ, còn có thể khiến Lưu Giang và Trần Bưu coi giống như thần thánh, cũng chỉ có người của nhà họ Đường trong năm gia tộc lớn đó thôi” Hạ Xuân Lợi hít sâu một hơi đầy vẻ thèm muốn.
"Người ta đồn rằng năm gia tộc lớn kiểm soát mọi trật tự của toàn bộ thành phố Trung Hải.

Cũng không biết có đúng hay không” Trương Lộ lẩm bẩm một mình, và cảnh Đường Thục Thanh nghiêng mình kính cẩn về phía Lăng Khôi chợt xuất hiện trong tâm trí cô.
Ngay cả người của năm gia tộc lớn cũng cung kính với người đó, vậy người đó phải là người như thế nào kia chứ?
Sảnh Hàn Nha.

Chỉ còn lại bảy người Trần Côn, Trần Bưu, Lưu Giang và Lăng Khôi, Đường Thục, Đoàn Hổ Uy, Tô Duệ Hân.
Tô Duệ Hân lúc này đã uống quá nhiều, hai tay che mặt, mơ màng dựa vào ghế, hiển nhiên đã không có tỉnh táo nữa.
Hai bên đối mặt nhau, bầu không khí yên lặng đến đáng sợ.
Nửa đêm tiếng quạ kêu, tiếng ếch nhái hòa vào nước.
Làn gió lướt qua hồ và thổi qua ống tay áo của Lăng Khôi.
“Vừa rồi mày nói tao chỉ có cái vỏ rỗng, biết khoa chân múa tay thôi phải không?” Lăng Khôi lên tiếng, phá tan sự yên tĩnh.
Lưu Giang vốn đã bị choáng váng trước thân thủ của Lăng Khôi, lúc này Đường Thục Thanh lại đang đứng về phía Lăng Khôi khiến tinh thần hắn suy sụp, đâu dám tiếp tục giả vờ.

Hắn lập tức siết chặt tay và nói: "Xin lỗi, chuyện này là tôi sai rồi”
Ánh mắt Lăng Khôi lạnh lùng: "Mày có chắc là muốn đứng để nói chuyện với tao không?”
Ánh mắt u ám giống như súng bắn tỉa đập vào đầu, ớn lạnh quét qua thân thể, Lưu Giang quỳ luôn xuống đất một tiếng "phụp" và lớn tiếng cầu xin: "Xin lỗi, trước đây là tôi có mắt không tròng, bị mỡ heo che mắt.

Tôi ngàn vạn lần không nên có ý đồ với vợ của anh.

Mong anh tha tội cho tôi, tôi bằng lòng trả bất cứ giá nào!”
"Với bất kỳ giá nào?”
Lăng Khôi từ từ chọn một món đồ sứ Thanh Hoa trên giá, rồi dùng một ngón tay gõ nhẹ.
"Lách cách”
Chiếc bình sứ Thanh Hoa phát ra âm thanh trong trẻo vui tai rồi vỡ nát.
"Ăn hết đống vụn gốm sứ này đi.


Chuyện xảy ra ngày hôm

nay coi như xong” Lăng Khôi chắp tay sau lưng và nói từng chữ một.
Lưu Giang nhìn những mảnh vỡ đầy trên mặt đất với kích thước lớn nhỏ khác nhau, cái lớn bằng nửa bàn tay, cái nhỏ thì như bột.

Tổng cả thảy phải đến cả nghìn miếng.
Làm sao mà ăn được đây?
Nếu ăn vào thì thực quản và đường tiêu hóa cũng coi như xong, thế thì còn khó chịu hơn là chết.
"Không, tôi không muốn.

Xin hãy nể tình sư phụ Trần Nguyên tha cho tôi một con đường sống.

Tôi sẵn sàng làm trâu bò cho anh, tôi cũng sẵn sàng dâng hết tiền của cho anh.

Chỉ mong anh tha cho tôi một con đường sống” lúc này Lưu Giang mới cảm nhận được sự đáng sợ của người trước mặt, hắn dập đầu dưới chân Lăng Khôi, ôm chặt lấy đùi Lăng Khôi và gào khóc nức nở.
"Làm người quý ở chỗ phải tự biết khả năng của mình.

Dám động vào người phụ nữ của tao, đây là cái giá mày bắt buộc phải trả.

Nếu như mày không đi con đường này thì cũng được thôi” Lăng Khôi mặt lạnh tanh, lời nói như dao cứa: "Vậy thì tao sẽ đích thân tiễn mày xuống dưới Hoàng Tuyền”
"Không!”

Lưu Giang thực sự hoảng sợ, vội vàng dập đầu, thấy Lăng Khôi không đáp lại đến trước mặt Đường Thục Thanh dập đầu: "Cô Đường, tôi biết cô có quen biết với vị này, mong cô nể mặt sư phụ tôi, giúp tôi nói mấy câu tốt đẹp với”
Đường Thục Thanh lạnh giọng: "Anh Lăng là khách quý của ông nội tôi.

Ông nội tôi từng dặn, trong thành phố Trung Hải, nhà họ Đường chúng tôi hễ gặp anh Lăng thì đều phải nhường đường cho anh ấy.

Tôi không giúp được anh chuyện này rồi”
"Không, tôi không muốn chết”
Lưu Giang rạp người trên mặt đất, gào khóc thảm thiết tuyệt vọng, sau đó nhặt những mảnh vụn dưới đất lên, cho vào miệng từng miếng một, ăn nhiều quá thì lại nôn ra, rồi lại tiếp tục ăn.
Đường Thục Thanh nhíu mày: "Ăn chậm quá rồi đấy, Hổ Uy, anh bón cho hắn đi”
"Rõ”
Đoàn Hổ Uy ngồi xổm xuống, bóp cổ Lưu Giang như một con cóc và bốc lấy một lượng lớn mảnh vỡ nhét thẳng vào miệng hắn.
"A a a a "
Tiếng hét xé ruột xé gan khiến mọi người có mặt ở đó bàng hoàng.
Hai người Trần Bưu và Trần Côn ở bên co rúm trong góc tường, không cả dám thở mạnh.
Thật kinh khủng!.



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện