Tuy rằng họ cũng từng lăn lộn và từng gặp nhiều cảnh gió tanh mưa máu, nhưng đây là lần đầu tiên họ thấy một người quyết liệt và dứt khoát như Lăng Khôi.
Giờ đây Trần Côn cảm thấy thật may mắn, tự vui mừng vì mình đã không quá xúc phạm Lăng Khôi.
Có điều nghĩ đến việc trước đó mình đã dùng hai triệu tệ ép Lăng Khôi rời khỏi Tô Duệ Hân, anh ta vẫn cảm thấy hơi sợ hãi, sợ rằng lát nữa Lăng Khôi sẽ hỏi tội mình.
Lăng Khôi đến bên Tô Duệ Hân và nhẹ nhàng ôm cô vào lòng: "Bà xã, chúng ta về nhà thôi”
Tô Duệ Hân đã mất đi tri giác, mơ mơ màng màng cuộn mình trong vòng tay của Lăng Khôi.
Lăng Khôi càng nhìn càng thương xót cô.
Đi tới giữa phòng, Lăng Nghiên đột ngột dừng lại, quên mất Lưu Giang còn ở trên mặt đất, anh nói: "Nếu như mày đã lôi sư phụ mày ra ép tao thì tao sẽ cho sư phụ mày một bài học.
Tao muốn hỏi ông ta rằng, sao ông ta lại có thể dạy học trò của mình thành loài cầm thú như vậy? Giờ tý đêm nay tao đợi sư phụ mày ở hồ Bạch Thúy”
Lăng Khôi bỏ lại phía sau câu nói và chậm rãi bước ra khỏi cửa.
Bên trong còn vọng đến tiếng hét xé ruột xé gan của Lưu Giang: "Không, tôi không muốn ăn.
Nếu còn ăn nữa thì tôi sẽ chết mất.
Sư phụ Hổ Uy, cầu xin anh đừng bắt tôi ăn nữa”
Đoàn Hổ Uy vẫn không hề có phản ứng gì cả, tiếp tục nhét rất nhiều mảnh sứ vỡ vào cổ họng hắn.
"Cô Đường, làm ơn.
Đừng ép tôi ăn nữa.
Hu hu hu"
Dần dần Lưu Giang cũng không nói được gì nữa.
Cổ họng của hắn đã bị cắt, dây thanh quản của hắn cũng bị cắt đứt, mặc dù hắn há to miệng muốn nói chuyện, nhưng đã không thể phát ra được âm thanh gì nữa.
“Làm người quý ở chỗ phải biết mình” Đường Thục Thanh lắc đầu, xoay người bước ra khỏi căn phòng.
Bên ngoài gác xép là một hành lang rất dài.
Hai tay cô vịn vào lan can, vén những sợi tóc lòa xòa bên thái dương, lặng lẽ nhìn mặt hồ trước mặt, cảm nhận làn gió mát lành.
Trần Bưu và Trần Côn cứ quỳ dưới chân Đường Thục Thanh như vậy, không cả dám thở mạnh.
"Mặt trăng đêm nay lại tròn rồi.
Ông nội nói đúng, anh ấy đúng là một cao thủ thực sự.
Thật đáng để nhà họ Đường kính trọng.
Nếu như anh có thể chữa khỏi bệnh cho ông nội tôi, Đường Thục Thanh tôi sẽ dùng cả đời mình để báo đáp anh” Đường Thục Thanh nhìn theo người đàn ông đang rời khỏi sảnh Hàn Nha và lẩm bẩm một mình.
Trương Lộ và Hạ Xuân Lợi đã