“Cái gì? Bệnh bạch cầu giai đoạn cuối?"
Tô Hoài Dương ôm lấy đứa con gái của mình, hai mắt anh đã đỏ như máu.
Bệnh bạch cầu thường được gọi là ung thư máu, là một căn bệnh không thể chữa khỏi, một khi mắc phải căn bệnh này, đồng nghĩa với việc đã một chân bước vào cổng Diêm rơng.
Một là cấy ghép tủy xương
Hai là một con đường chết.
Tô Hoài Dương vô cùng đau lòng ôm lấy con gái mình, giọng điệu vô cùng kiên quyết nói: “Thiên An, con yên tâm, ba sẽ tìm tất cả các chuyên gia ở khắp nơi trên thế giới này đến chữa trị bệnh bạch cầu cho con, nhất định sẽ chữa khỏi bệnh thôi”
Thiên An vội vàng nói: "Ba, mẹ đã đến bệnh viện nhân nghĩa cầu xin chủ Phúc rồi, chủ Phúc nói có thể giúp sắp xếp ưu tiên cho con vào ghép tủy xương Tô Hoài Dương lên tiếng hỏi: "Chú Phúc là ai? Chủ ấy là bác sĩ sao?”
Thiên An gật đầu: "Chú Phúc là bác sĩ khoa huyết học của bệnh viện nhân nghĩa, bệnh của Thiên An chính là do chú ấy phát hiện, chú ấy hình như rất thích mẹ"
Tô Hoài Dương cau mày, lấy điện thoại di động ra gọi một cuộc điện thoại.
Điện thoại nhanh chóng được kết nối, một người đàn ông cung kính nói: "Long chủ, cậu có chuyện gì cần dặn dò?”
Tô Hoài Dương lạnh giọng nói: “Trần Vũ, giúp tôi điều tra hồi sơ bệnh án của bệnh viện nhân nghĩa ở Hạ Thành và tất cả kết quả xét nghiệm, tôi muốn biết rốt cuộc con gái của Giang Ngọc
Hằng đã mắc phải bệnh gì."
Trần Vũ là một trong mười hai người phụ trách của Long Môn và cũng là một trong những thuộc hạ thân tín nhất của Tô Hoài Dương.
Trần Vũ ở đầu dây bên kia lập tức nói: "Được thừa Long chủ, tôi sẽ đi điều tra ngay.
Ba phút sau, điện thoại của Tô Hoài Dương vang lên.
Sau khi anh bắt máy, vẻ mặt lạnh lùng nói: "Có kết quả rồi sao?"
Trần Vũ cung kính nói: “Long chủ, tôi đã lấy được hồ sơ bệnh án của con gái Giang Ngọc Hằng, cũng đã đưa cho bác sĩ hàng đầu của Long Môn chúng ta xem qua.
Kết quả xét nghiệm cho thấy cô bé không bị ung thư máu, mà chỉ là sốt do nhiễm vi khuẩn”
Tô Hoài Dương trong lòng thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẻ mặt lại càng trở nên lạnh lùng hơn.
Ngay sau đó anh hỏi: "Ai là bác sĩ điều trị chính của con gái
Trần Vũ nói: “Đó là một bác sĩ chủ nhiệm tên là Mã Đình tôi?"
Phúc" “Mã Đình Phúc phải không? Tôi biết rồi
Mười phút sau.
Bệnh viện nhân nghĩa ở Hạ Thành, văn phòng khoa chủ nhiệm huyết học.
Một người phụ nữ có dung mạo tuyệt đẹp đang lo lắng ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, ngồi đối diện với cô là một bác sĩ mặc áo khoác trắng.
Người phụ nữ tuyệt đẹp này chính là vợ của Tô Hoài Dương, Giang Ngọc Hằng.
Lúc này, Giang Ngọc Hằng mang đầy vẻ khẩn nài nói với bác sĩ trước mặt: “Chủ nhiệm Phúc, rốt cuộc khi nào mới có thể làm phẫu thuật cấy ghép tủy xương cho con gái tôi? Tôi sợ rằng con bé sẽ không thể kiên trì được thêm nữa.
Mã Đình Phúc đứng dậy, thở dài một hơi, khó xử nói.
“Haiz, Ngọc Hằng, tôi biết bệnh tình của con gái có rất nghiêm trọng, nhưng làm phẫu thuật cần phải xếp hàng đợi lượt, ở phía trước con gái cô vẫn còn rất nhiều bệnh nhân đang chờ lượt ghép tủy xương, chúng ta cũng phải theo thứ tự sắp xếp cho từng người một "
Nói đến đây, anh ta đột nhiên chuyển giọng nói: "Tuy nhiên, nếu như có có thể đồng ý với tôi một số điều kiện, tôi có thể huy động mối quan hệ để giúp cho con gái cô tìm trước tủy xương phù hợp.
Giang Ngọc Hằng vội vàng hỏi: "Chủ nhiệm Phúc, anh có điều kiện gì cứ việc đưa ra, bất luận là bao nhiêu tiền, tôi cũng sẽ tìm cách lấy được.
Mã Đình Phúc cười tà vài tiếng, trực tiếp đứng dậy đi đến bên cạnh Giang Ngọc Hằng, thô tục cười nói: "Ngọc Hằng, giữa chúng ta còn nói đến chuyện tiền bạc làm gì nữa, khách sáo quá đi.
Thực ra chuyện này rất dễ giải quyết, chỉ cần cô chịu ở lại với tôi một đêm, thì tôi sẽ có thể giúp cô giải quyết.
Sắc mặt Giang Ngọc Hằng khó coi nói: “Chủ nhiệm Phúc, anh nói những lời như vậy với một người làm mẹ như tôi có phải là quá đáng rồi không”
Mã Đình Phúc cười khi khi nói: "Giang Ngọc Hằng, cô cho rằng tôi đang thương lượng với cô hay sao? Nếu cô không phục vụ tôi cho tốt, thì cứ đợi nhìn con gái của mình chết đi.
Nghĩ đến con gái, vẻ mặt của Giang Ngọc Hằng vô cùng đau khổ.
Bất luận như thế nào, cô cũng không thể trơ mắt nhìn con gái mình rời khỏi thế gian này được.
Nhưng đồng thời cô cũng không thể chấp nhận để cho Mã Đình Phúc hủy hoại sự trong trắng của cô Mã Đình Phúc nhìn thấy Giang Ngọc Hằng cứ mãi do dự, khỏe miệng hiện lên một tia cười lạnh, anh ta duỗi tay đặt lên bờ vai mịn màng của Giang Ngọc Hằng.
Thế nhưng đúng vào lúc này, bùm một tiếng.
Cửa văn phòng bị lại trực tiếp bị người đã tung ra.
Ngay sau đó, Tô Hoài Dương ôm theo con gái Thiên An sải chân bước vào.
Mã Đình Phúc không ngờ có người xông vào phá hỏng chuyện tốt của mình, lập tức tức giận nói: “Anh là ai? Mau cút ra ngoài cho tôi, nếu không tôi sẽ gọi bảo vệ" Lúc này Giang Ngọc Hằng đột nhiên nhìn thấy Tô Hoài Dương đang đứng ở cửa, đôi môi đỏ hơi hé mở, cô không dám tin kinh ngạc thốt lên: "Tô Hoài Dương...!thật sự là anh sao?"
Tô Hoài Dương