Mã Đình Phúc vừa nghe lời này, liền vội vàng gật đầu như gà mổ thóc nói: "Anh yên tâm, tôi sẽ tới nhà họ Dương truyền lại lời nói của anh ngay.
Tô Hoài Dương gật đầu, trực tiếp lôi anh ta ra tới cửa, rồi một chân đá ra ngoài, lạnh lùng nói: “Cút đi.”
Nói xong, Tô Hoài Dương nói với Giang Ngọc Hằng và Thiên An: "Vợ à, Thiên An, từ nay về sau, anh sẽ không để cho bất cứ ai bắt nạt hai người nữa.
Giang Ngọc Hằng cắn môi nhìn đến Tô Hoài Dương, trong lòng cô muốn hận anh, nhưng lại không thể hận được.
Người đàn ông này đã lấy đi mất cái trinh tiết quý giá nhất của mình, sau khi cô kết hôn với anh, anh lại vô cớ biến mất bao nhiêu năm nay, khiến cho cô bị người khác chỉ trẻ soi mói nhiều năm như vậy, còn dẫn theo đứa con vất vả sống qua ngày.
Vốn dĩ, suốt cuộc đời này cô cũng không muốn gặp lại anh thêm một lần nào nữa.
Nhưng khi cô thực sự nhìn thấy anh, trong lòng lại đột nhiên cảm thấy như thể tất cả mọi khó khăn cô từng trải qua đều không còn vất vả nữa.
Có lẽ anh thực sự có thể làm như lời mình đã nói, sẽ không để cho hai mẹ con họ chịu sự ức hiếp nữa?
Hơn nữa, hôm này cũng quả thực là nhờ có anh, mà mình và con gái mới có thể tránh được tai họa, nếu không sự việc này nói không chừng sẽ khiến cho gia đình cô chịu cảnh ly tan.
Nghĩ đến đây, nước mắt của Giang Ngọc Hằng lại không ngừng rơi, nhưng cô chỉ khẽ thở dài, nghẹn ngào nói: “Anh trở về là được, sau này đừng bỏ rơi hai mẹ con em nữa, nếu còn có lần sau, hai mẹ con em có chết cũng không nhận lại anh đâu.
Tô Hoài Dương nghe được lời này, kích động liên tục gật đầu, vội vàng bế con gái lên, rồi nói: "Ngọc Hằng, em hãy yên tâm, cả đời này anh sẽ không bao giờ rời xa hai mẹ con em nữa.
Giang Ngọc Hằng nhẹ nhàng gật đầu
Cô không phải là một người phụ nữ tham lam vinh hoa phú quý, nếu anh trở về rồi thì đừng rời đi nữa, đó chính là yêu cầu duy nhất của cô đối với Tô Hoài Dương.
Một gia đình ba người rời khỏi cổng bệnh viện, Giang Ngọc Hàng nói với Tô Hoài Dương: "Hoài Dương, em biết trong lòng anh nhất định rất hận nhà họ Dương, nhưng nhà họ Dương có nhà lớn nghiệp lớn ở Hạ Thành, nhà họ Giang còn không thể đụng tới, huống chi là chúng ta.
Hiện tại Thiên An cũng không xảy ra chuyện gì, chuyện này cứ thể bỏ qua đi.”
Trong mắt Tô Hoài Dương lóe lên một tia sát ý, nhưng rất nhanh liền trở lại bình thường, anh gật đầu nói: “Được thôi vợ, anh đều nghe theo lời em.”
Lời tuy rằng nói như vậy, nhưng trong thâm tâm Tô Hoài Dương căn bản không hề có ý định buông tha cho nhà họ Dương.
Anh biết vợ mình chưa từng được tiếp xúc với sự đen tối của bản chất con người, nhưng bản thân mình đã lặn lộn sinh sống ở nước ngoài nhiều năm như vậy, anh hiểu rất rõ cái đạo lý đánh rắn ko chết, sẽ để lại vô số hậu hoạ.
Huống hồ nhà họ Dương đã quyết tâm muốn hại chết con gái của mình, mình tuyệt đối không thể để cho bọn họ tiếp tục sống.
Giang Ngọc Hằng không biết suy nghĩ của Tô Hoài Dương, cô thấy anh đã đồng ý yêu cầu của mình, khẽ thở phào nhẹ nhõm, rồi hỏi anh: “Trong năm năm qua anh biệt vô âm tín, rốt cuộc anh đã đi đâu?"
Tô Hoài Dương không biết nên giải thích với vợ như thế nào.
Lẽ nào nói với cô là mình đã có một thể lực lớn nhất ở nước ngoài, chinh chiến khắp nơi, chém giết vô số sinh mạng, là
Long chủ của Long Môn với hai tay đã nhuốm đầy máu tươi sao?
Vợ anh chỉ là một người bình thường, không cần thiết phải cho cô tiếp xúc với những cuộc đấu đá chém giết này.
Thế nên Tô Hoài Dương tùy tiền nói: “Lúc đó anh sợ em bị người khác coi thường, nên anh đã chạy ra nước ngoài làm ăn, dự định sau khi thành công rồi mới trở về, nhưng không ngờ rằng em đã mang thai, nếu sớm biết như vậy dù có đánh chết anh, anh cũng sẽ không đi đâu.
Giang Ngọc Hằng liếc nhìn Tô Hoài Dương một cái, lắc đầu nói: “Em thấy với tính tình của anh, cũng không giống như một doanh nhân thành công.
Em thấy chắc là anh làm ăn ở bên ngoài thất bại, nên mới trở về chứ gì.
Vừa nói, Giang Ngọc Hằng lại thở dài nói: “Thôi bỏ đi, trở về còn hơn là mất tích, buổi trưa ngày hôm nay đúng lúc là bữa tiệc của gia đình nhà họ Giang, anh cùng em đi đi, để mọi người biết được anh đã trở về"
Tô Hoài Dương có chút do dự
Là con rể của nhà họ Giang, lẽ ra anh phải cùng vợ đến tham dự bữa tiệc gia đình, nhưng nhà họ Dương cũng không thể dễ dàng buông tha như vậy.
Vì vậy, Tô Hoài Dương bèn nói với Giang Ngọc Hằng: “Vợ à, anh còn có chút chuyện cần giải quyết.
Hay là em về nhà họ Giang trước, lát nữa