Ngô Tâm là người thông minh, bà ta biết rất rõ bà cụ làm vậy là muốn Tô Hoài Dương làm con cờ của mình.
Một khi chuyện này bị bại lộ, đến lúc đó nhà họ Vương nhất định sẽ trút tất cả cơn thịnh nộ này lên đầu Tô Hoài Dương.
Còn bà ta lại là mẹ vợ của Tô Hoài Dương, bản thân bà ta khẳng định cũng không thể thoát tội được.
Ngô Tâm nghĩ đến đây, lại vội vàng nịnh nọt nói với bà cụ: “Mẹ, Tô Hoài Dương chỉ là một tên phế vật, mẹ bảo cậu ta đóng giả thành Long chủ, như vậy không phải là quá coi trọng cậu ta rồi sao? Theo con nghĩ là nên để Giang Minh Nguyên đóng giả thành Long chủ đi”.
Giang Minh Nguyên ở một bên trợn tròn mắt, chuyện này lại liên quan gì đến anh ta chứ?
Bà cụ cau mày nói: “Ngô Tâm, ở đây không có chỗ cho cô nói chuyện, chuyện Tô Hoài Dương giả dạng thành Long chủ gây chấn động khắp thành phố, người nhà họ Vương lại đều được tận mắt chứng kiến, làm sao có thể đổi người được? Hay là nói cô có ý kiến về quyết định của tôi sao?”
“Mẹ, mẹ hiểu lầm rồi, con chỉ là tùy tiện nhắc đến chuyện này thôi.
”
Ngô Tâm nở nụ cười nịnh nọt, cũng không dám nói thêm nữa.
Giang Ngọc Hằng lại cau mày nói: “Bà nội, bà chính là muốn Hoài Dương tiếp tay với bà đi lừa gạt nhà họ Vương, lỡ như về sau chuyện này bại lộ, Hoài Dương phải làm thế nào?”
Bà cụ