Sắc mặt Giang Ngọc Hằng trắng bệch, trong lòng tràn đầy nỗi nhục nhã.
Tô Hoài Dương thấy vậy, nhàn nhạt nói: “Không phải chỉ là quà sinh nhật sao? Cũng đơn giản thôi, tôi sẽ thay vợ chuẩn bị một món quà tốt nhất”
Bà cụ nhà họ Giang không lạnh không nhạt nói: “Được rồi, được rồi, gia đình các người từ đầu tới thì về chỗ đó đi, ba ngày nữa nhớ chuẩn bị quà cho bữa tiệc sinh nhật của tôi là được”
Mục đích đã đạt được, tất nhiên là không muốn nhìn thấy gia đình Giang Ngọc Hằng nữa.
Gia đình của Giang Ngọc Hằng khi đến nhanh, đi cũng nhanh.
Vừa bước ra khỏi biệt thự của nhà họ Giang, mẹ vợ Ngô Tấm liền không nhịn được mắng: “Tô Hoài Dương cái tên ngốc này, đầu óc cậu có phải có vấn đề không hả? Lẽ nào cậu không nhận ra bà già chết tiệt đó đang muốn lợi dụng cậu hay sao?”
“Về sau một khi nhà họ Vương biết được chuyện cậu không phải là Long chủ, thì cậu chết chắc rồi đó cậu có biết không? Cậu chết thì không nói đi, cậu còn muốn liên lụy đến cả gia đình của chúng tôi nữa.
Ngô Tâm chỉ vào mũi Tô Hoài Dương lớn tiếng mắng.
Ba vợ Giang Chí Lâm lại nhỏ giọng nói: “Bà cụ không phải đã nói rồi sao, bà sẽ không quên công lao của Tô Hoài Dương, còn có thể xảy ra chuyện gì được?”
Giang Ngọc Hằng nặng