Ba ngày sau, bữa tiệc sinh nhật của bà cụ nhà họ Giang đã đến.
Sau bữa sáng, gia đình Tô Hoài Dương cùng lên đường đến biệt thự của nhà họ Giang.
Nhưng trong nhà chỉ có một chiếc xe rất cũ kỹ, vốn dĩ nếu Tô Hoài Dương không có trở về, bọn họ còn có thể miễn cưỡng ngồi vào được, nhưng bây giờ đến ngồi vào cũng không thể.
Thấy vậy, Tô Hoài Dương chỉ đành nói: “Mọi người đi trước đi, con sẽ đi bắt taxi”
Giang Ngọc Hằng nghe vậy liền nói: “Như vậy sao được, em sẽ cùng anh đi bắt taxi, kéo đến lúc đó lại đến trễ”
Tô Hoài Dương nghẹn lời, vốn dĩ anh còn muốn gọi Trần Vũ đến đưa mình đi, nếu vợ mình đi cùng, vậy đúng là phải bắt taxi thật rồi.
Nhưng vợ cũng là có ý tốt, mình không thể từ chối.
Vì vậy, Tô Hoài Dương mới gật đầu nói: “Được thôi.
”
Mẹ vợ Ngô Tâm kỳ quái nói: “Dù sao tôi cũng không thích ngồi chung với cậu, cậu với Ngọc Hằng đi bắt taxi đi, cũng đỡ phải khiến tôi phiền lòng”
Tô Hoài Dương vờ như không nghe thấy, mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm, anh sớm cũng đã quen với thái độ lạnh nhạt của Ngô Tâm rồi.
Giang Ngọc Hằng rất bất lực, nhưng cũng không còn cách nào khác.
Đợi khi những người khác rời đi, Giang Ngọc Hằng nhìn thấy hai tay Tô Hoài Dương trống trơn, không khỏi kinh ngạc hỏi: “Tô Hoài Dương, món