“Đông Phương, tôi thật sự không ngờ ông lại có một đứa cháu trai ngoại nữa đấy.
Tại sao lại nỡ để nó lang thang đầu đường xó chợ, trở thành một đứa con hoang không ai cần như vậy?”
Nghe thấy giọng nói bên kia điện thoại, toàn thân Chí Đông Phương run lên bần bật.
Quả nhiên là đã bị phát hiện!
Ông ta còn chưa nghĩ ra cách xử lý Diệp Quân Lâm cơ mà…
“Chí Đông Vượng, ông… Chí Đông Phương vô cùng tức giận.
“Đông Phương à, chuyện này ông giải quyết không ổn thỏa tí nào cả! Năm đó Chí Oánh con gái ông đích thực đã phạm phải một vài sai lâm, nhưng dù sao đi nữa thì thằng bé kia cũng là cháu trai ngoại của ông! Sao ông có thể đành lòng để nó lang thang phiêu bạt bên ngoài, bị mọi người khinh rẻ măng là đứa con hoang được cơ chứ?”
Đối mặt với Chí Đông Vượng mồm mép sắc bén nhanh nhẹn, Chí Đông Phương bất lực toàn tập.
Khi nhà họ Chí ở Nam Bộ phát hiện ra Diệp Quân Lâm cũng là lúc bọn họ chiếm được lợi thế.
“Tôi thiết nghĩ mấy ngày nữa đến bữa tiệc ông sẽ để thằng bé này xuất hiện đúng chứ? Hoặc là ông có thể giết nó ngay bây giờ, tôi sẽ giả vò coi như không biết chuyện gì xảy ra!” Chí Đông Vượng cố tình khích tướng.
Chí Đông Phương bị ép đến bất lực, đành phải chấp nhận thân phận của Diệp Quân Lâm: “Nó là cháu ngoại của tôi đương nhiên là sẽ xuất hiện trong bữa tiệc thường niên rồi.
Bây giò để nó lang thang bên ngoài như vậy thực chất là muốn rèn luyện nó đấy chứ!” Chí Đông Phương biết nếu ông ta không thừa nhận.
Thì Chí Đông Vượng sẽ ngay lập tức tiết lộ cho các phương tiện truyền thông lớn việc ông ta có một đứa cháu trai ngoại.
Như vậy thì nhà họ Chí ở Hoa Hải biết để mặt mũi vào đâu nữa.
“Tốt lắm, tôi rất mong chờ ở bữa tiệc thường niên sắp tới có thể được nhìn thấy diện mạo thăng bé”
Chí Đông Vượng hài lòng tắt máy.
“Bụp”
“Rắc rắc!” Chí Đông Phương lập tức ném chiếc điện thoại xuống đất, những mảnh vỡ rơi vụn