“Tôi đã nói thằng ranh này không phải loại đơn giản mà! Hắn ta muốn dùng cách này để trở thành cậu chủ nhà họ Chí, hừ, bởi vì còn có nhà họ Chí ở Nam Bộ luôn để mắt tới nên chúng ta phải hầu hạ phục vụ hắn tử tế, trước mắt chưa thể làm gì hắn được”
Chí Đông Phương nghiến răng nói, thở ra một hơi nặng nhọc.
“Vậy theo ông chúng ta nên làm gì bây giờ ạ?”
Chí Duy nhíu chặt mày, nếp nhăn giữa hai hàng lông mày tạo thành hình chữ xuyên.
“Còn có thể làm gì bây giờ nữa chứ? Đón người vê thôi!”
“Chẳng lẽ lại để cho giới truyền thông nói cho cả Việt Nam này biết cháu ngoại của Chí Đông Phương tôi lại là một đứa con hoang lang thang đầu đường xó chợ à?”
Chí Đông Phương tức giận nói.
“Ông nội, chúng cháu sẽ không đi mời cậu ta về đâu! Cái loại phế vật đấy có tư cách gì mà bảo chúng cháu phải đi mời về chứ?”
Chí Duy, Chí Tiềm Long và cả những người khác đều tỏ ra không hài lòng một chút nào.
“Chúng con cũng sẽ không đi!
Tất cả mọi người đều từ chối đi.
“Để cho cả nhà Chí Nam Yên đi đón đi!”
Mọi người đều đẩy sang cho cả nhà Chí Nam Yên yếu đuối nhất.
“Đi đi, mấy người đi đi”
Sau đó không lâu, cả nhà Chí Nam Yên đến Kim Lăng tìm được Diệp Quân Lâm.
“Diệp Quân Lâm, lân này thì cậu vừa lòng rồi chứ?”
Ba của Chí Nam Yên, Chí Khiếu Văn nói một cách kì quái.
Cả nhà