“Kính chào tướng quân!!!” Cả sáu người đều đồng thanh hô lên.
“ÂM” Ngay lúc này, dường như sấm sét đang lan rộng cả bầu trời, ta chớp xe toạc cả mọi thứ.
Chí Tiềm Long chết lặng.
Chí Khiến Côn há hốc mồm.
Chí Khang Dũng đần người ra.
Chí Đông Phương trợn tròn mắt.
Hơn một ngàn người của nhà họ Chí, ngay lúc này giống như là bị sét đánh trúng.
Ai cũng đứng yên tại chỗ như một bức tượng.
Ánh mắt đờ đẫn, không có chút ý thức, trong đầu hoàn toàn trống rỗng.
Thậm chí còn giống như trỏ thành một cái xác không hồn.
Sáu vị thiếu tướng, trong đó có năm người là Bộ ngũ kiêu hùng.
Bọn họ gọi còn thể gọi là tưrớng quân được nữa chứ? Chiến thần Côn Luân!!! Diệp Quân Lâm chính là chiến thần Côn Luân! Đây chính là sự thật, có thế nào đi nữa cũng sẽ không thay đổi.
Diệp Quân Lâm cười nói: “Đi, mang ghế lại đây, đứng mỏi chân rồi!” Diệp Quân Lâm nói một câu, hàng nghìn con mắt đều tập trung vào chiếc ghế trước sảnh nhà thờ tổ.
Mọi người còn nhớ rõ cách đây không lâu, lúc Chí Đông Phương sắp xếp ghế ở đó, Diệp Quân Lâm đã nói rằng anh ấy sẽ ngồi vào vị trí đó.
Lúc đó nhà họ Chí còn châm chọc, ngăn cản anh.
Bây giờ nhớ lại, ngoại trừ Diệp Quân Lâm ra không ai đám ngồi vào vị trí đói Ví trí đó đã được định sẵn là của anh! Tây Phương nhanh chóng mang ghế đến