Đột nhiên Chí Tiêm Long nhận ra điều này khiến da đầu anh ta tê dại.
Không phải thời gian sáu năm ngồi tù của Diệp Quân Lâm vừa khớp với khoảng thời gian chiến thần Côn Luân nổi dậy sao?
Thời gian hoàn toàn trùng khớp!
Tại sao vừa rồi anh không nghĩ ra chứ.
Anh ta tự võ đầu mình.
“Phụt!”
Rồi cũng phun ra một ngụm máu tươi.
Thật đáng sợ! Nguyên nhân chính là bọn họ không dám nghĩ đến điều đó.
Vì sao trùm sát thủ lại biến mất? Người bình thường có thể khiến anh ta biến mất sao? Kiều Nguyên Thu bị phế bỏ, Đảng Thái Tử cũng bị phế bỏ luôn, Cố Lão Ngũ mười năm không rời khỏi Hoa Hải, đến Kim Lăng nhưng lại không thành công mà quay về…
Hàng loạt lý do chẳng phải chứng tỏ rằng anh là chiến thần Côn Luân sao? Chí Đông Phương nhìn Diệp Quân Lâm đây nghỉ ngờ, nói: “Ban…
Ban đầu quân phiệt Tang Khôn…
đã bắt sai…
bắt sai cậu…”
“Ha ha ha ha…
‘ Cả nhà họ Chí đều bật cười.
Cười vì quân phiệt Tang Khôn.
Cười vì hắn ta xui xẻo.
Dù thế nào đi nữa, hắn cũng không bao giờ ngò rằng kẻ được phái đến để gánh tội thay chính là chiến thần Côn Luân.
“Chả trách ngay đến cả những lời mời của nhà họ Chí mà cậu cũng từ chối! Hóa ra là cậu cảm thấy quá ghê tỏm, chướng mắt!”
“Không phải cậu nhìn đời bằng nửa con mắt, mà vì tất cả chúng tôi làm sao lọt vào mắt của cậu được!” Chí Đông Phương cười khổ, sắc mặt sớm đã không còn giọt máu nào.
Lúc này, mọi thắc mắc trong lòng bọn họ