Vừa rồi ông ta cũng cùng với Diệp Quân Lâm nói chuyện về huyết mạch.
“Các người không phải rất kiêu ngạo sao? Sao lại quỳ lạy một đứa con hoang như tôi.”
Diệp Quân Lâm cười nói.
“Chúng tôi sai rồi!!!”
Trên dưới hơn ngàn người nhà họ Chí điên cuồng dập đầu.
Dập đầu đến nỗi máu cháy ra cũng không dừng lại.
Bọn họ chỉ câu mong nhà họ Chí không bị điệt là được.
Giây tiếp theo, toàn bộ hiện trường đều rơi vào tĩnh lặng.
Mọi người đều đang đợi Diệp Quân Lâm xử phạt.
Lúc này, đột nhiên Chí Nam Yên nói: “ Anh Lâm Lâm anh có thể xử phạt nhẹ một chút không, dù sao mọi người cũng là người một nhà…”
Diệp Quân Lâm cười nói: “Được, nể mặt em tôi sẽ xử phạt nhẹ một chút”
“Chí Đông Phương tất cả những chuyện ông đã làm ông có nhận không?”
Diệp Quân Lâm Nhìn Chí Đông Phương nói.
“Tôi nhận, tôi nhận! Cho dù phải chết tôi cũng nhận!”
“Mạng của ông tôi không có hứng thú! Nhưng tôi muốn ông giao ra vị trí gia chủ! Từ nay về sau, ông phải nhường lại vị trí gia chủ cho Chí Nam Yên! Ai cũng không được phép dị nghị”
Một câu nói của Diệp Quân Lâm đã đoạt đi quyền gia chủ của Chí Đông Phương.
Lại còn nhường vị trí đó cho đứa cháu gái mà ông ta không thích nhất.
Chuyện này so với việc bắt ông ta chết còn khó chịu hơn.
Nhưng đây lệnh của Chiến thân Côn Luân, trừ làm theo ông ta không còn cách