“Chí Đông Vượng ông đã giở thủ đoạn ngầm với tôi, ông cũng trốn không thoát đâu, tôi phạt ông đem nửa gia tài đi làm từ thiện, tôi sẽ cho người đặc biệt theo dõi ông!”
“Những hộ còn lại của nhà họ Chí cũng phải đóng góp tiền của vào sự phát triển của thành phố, tôi sẽ theo dõi từng hộ”
Tiếp theo, Diệp Quân Lâm tiến hành xử phạt đối với những người này.
Thật may là anh không ra tay giết người.
Nếu không hôm nay nhà họ Chí chắc phải chết phân nửa.
Đột nhiên Diệp Quân Lâm nhớ tới một vấn đề, liền hỏi: “Đúng rồi, các người gọi tôi là con hoang là có ý gì?”
“A? Chuyện này!”
Trên dưới nhà họ Chí đều bị dọa sợ.
Lễ nào lại muốn trách phạt tiếp? “Không phải…
chúng tôi sai rồi…”
Chí Đông Phương sắp khóc nói.
Thì ra nếu anh là cháu ngoại của ông ta thì tốt biết bao.
Hết lần này đến lần khác ông ta đêu không biết quý trọng anh.
“Tôi bảo các người nói lý do! Mẹ tôi, Chí Oánh là con gái ông, nhưng ông cũng gọi tôi là con hoang, vậy thì chỉ có thể chứng minh bố tôi có vấn đề?”
Diệp Quân Lâm hỏi.
Anh vẫn luôn cảm thấy rất kỳ quái.
Những người khác gọi anh là con hoang thì còn được.
Nhưng người nhà họ Chí cũng gọi anh như vậy.
Chuyện này thật sự rất kỳ quái? Dù sao mẹ ruột anh cũng là người nhà họ Chí.
Chí Đông Phương nhìn mọi người tôi nói: “Chiến thần Côn Luân có thể cất bước theo tôi không?”
Chí Đông Phương chê bai ở đây quá nhiều người.
“Được.”
Diệp Quân Lâm đồng ý.
Anh đi theo Chí Đông Phương tới một góc vắng vẻ.
“Chiến thần Côn Luân, bây giờ tới sẽ nói một chút chuyện liên quan đến mẹ của Ngài”
“Nó thật sự là người có tài hoa và năng lực nhất trong những đứa con gái của tôi.
Tôi cũng dốc hết sức đào tạo nó, chuẩn bị để nó trở thành người tiếp theo làm chủ nhà họ Chí.
Tôi vì nó