“Đúng vậy, chính là gia tộc của bố đẻ cậu làm”
“Nguyên nhân rất đơn giản, gia đình của họ quá mức tôn quý.
Trong mắt của bọn họ, mẹ Ngài không khác gì một cô gái thôn quê.
Nó gả cho nhà họ Diệp sẽ khiến cho bọn họ mất mặt!”
Chí Đông Phương tự cười chế giễu nói: “Tôi vẫn còn nhớ người đó đã nói với tôi và mẹ Ngài một câu- Chí Oánh thân phận hèn mọn, huyết mạch đê tiện, căn bản không xứng với con trai tôi, càng không xứng bước chân vào cửa nhà họ Diệp.
Thân phận con dâu nhà họ Diệp cả đời này cô cũng đừng nghĩ nữa, Còn đứa bé trong bụng cô cũng chỉ là đồ con hoang đê tiện, sinh nó ra chính là làm ô nhục huyết mạch cao quý nhà họ Diệp bọn ta”
“Choang!!!” Sau khi Chí Đông Phương nói xong câu này liền cảm giác có một âm khí tức giận đang truyên đến.
Diệp Quân Lâm tức giận.
Lại là huyết mạch? Huyết mạch cao quý? Người lại có phân cấp ba sáu chín? Tôi không cần biết những quốc gia khác như thế nào.
Ở Việt Nam của tôi mọi người đều bình đẳng.
Điều là hai bò vai và một cái đâu.
Ai nhiều hơn ai cái gì sao? Sao nào? Huyết mạch của của người này lại cao quý hơn người khác sao? Máu của người có màu vàng sao? Sau này, chỉ cần ai nhắc tới mấy thứ như huyết mạch cao quý, phân cấp con người ba sáu chín, Diệp Quân Lâm gặp người nào sẽ diệt người đó!! “Ông nói tiếp đi!
Diệp Quân Lâm nói.
“Hiến nhiên gia tộc của bố Ngài coi người mẹ Ngài như vậy, bọn họ sao có thể để mẹ Ngài gả vào nhà họ Diệp! Dù nó mang thai đứa bé là con cháu họ bọn họ cũng không cho nó bước chân vào