“Mẹ…
Diệp Quân Lâm mấp máy môi nói.
“Sau đó thì sao?”
“Mẹ cậu cứ như vậy quỳ gối trước cửa lớn nhà họ Diệp, mấy ngày đó trời không đẹp, không ngừng đổ mưa! Mẹ của cậu quỳ trong mưa ước chừng ba ngày ba đêm, ý chí dù kiên cường đến đâu thì thân thể cũng không thể chịu đựng được”
Nói đến đây, nước mắt Chí Đông Phương cũng ứa ra.
Dù sao cũng là con gái mình.
Sau lần đó, bà ấy mắc rất nhiều bệnh nan y khó trị, cả người dường như già đi mười tuổi.
Chỉ
Một người phụ nữ đang mang thai đứng dưới cơn mưa, quỳ ở nơi đó ba ngày ba đêm.
Phải cần bao nhiêu ý chí mạnh mế? Thì mới có thể quỳ ở trong hoàn cảnh tồi tệ như vậy ba ngày ba đêm? Bởi vì bảo vệ sự an toàn cho con của mình sao? Điều này khiến cho người ta không thể nào tưởng tượng được.
Thật sự không thể tưởng tượng nổi! Người phụ nữ vốn yếu đuối, làm mẹ lại trỏ nên mạnh mẽ.
Người này cũng là một ngừoi mẹ.
Một người mẹ vô cùng bình thường.
Là một người mẹ trong hàng nghìn bà mẹ…
Là ba mẹ trên thế giới này.
Vì con cái của mình, trong giây phút gian nan đã trở thành thiên sứ.
Vì con cái mà che gió che mưa, trời sập cũng có thể chống đỡ được.
Không có thần linh từ trên trời giáng xuống, chỉ có người mẹ