“Chí Đông Phương, ông đã nguyện ý chịu thua, cũng đã thừa nhận thân phận của đứa con ngoài giá thú của con khốn Chí Oánh, cho dù ông không dám đấu với nhà họ Thẩm chúng ta?” Thẩm Trường Sinh hỏi.
“Đúng vậy! Không sail” Thẩm Trường Sinh nói tiếp với ánh mắt đây sát khí và những tia máu đỏ nổi lên hẳn rõ trong mắt: “Vậy thì nhà họ Chí cũng không cân tôn tại ở đất Hoa Hải này nữa!”
“Ông vừa nói gì cơ?” Lúc này, Diệp Quân Lâm mới lên tiếng.
Điều này khiến Thẩm Trường Sinh sững người một lát.
Đứa con ngoài giá thú của Chí Oánh dám lên tiếng chất vấn anh.
“Tôi nói mẹ cậu là con đàn bà đê tiện, cậu chính là con trai của con đàn bà đê tiện! Mà có phải chính cậu là người đã đánh con trai tôi ra nông nỗi này không?” Thẩm Trường Sinh tức giận nói.
Diệp Quân Lâm có vẻ rất bình tĩnh.
Anh ta đi từng bước một đến trước mặt Thẩm Trường Sinh.
“Thăng nhóc này cậu đừng có vội mừng, nếu cậu làm tổn thương con trai tôi, tôi sẽ trả lại cho cậu gấp ngàn vạn lần!” Thẩm Trường Sinh nhìn Diệp Quân Lâm.
Ngay lập tức Diệp Quân Lâm tiến tới trước mặt ông ta.
“Vừa rồi ông nói tôi là đứa con ngoài giá thú đê tiện sao?” Diệp Quân Lâm hỏi.
“Đúng vậy, không sail Cậu là đồ đê tiện, mẹ cậu là con đàn bà đê tiện! Cả nhà cậu thật sự quá đê tiện rẻ mạt!” Thẩm Trường Sinh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Diệp Quân Lâm và nói một cách nghiêm túc.
Ông ta căm ghét Diệp Quân Lâm! Trong gần ba mươi năm qua, lòng căm thù của ông ta đối với Chí