Chí Đông Phương cười hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Ông không cần khách sáo, ông không có tư cách gọi tôi như vậy! Tôi hỏi ông, con trai tôi đã làm gì sai?” Thẩm Trường Sinh tức giận nói.
Chí Đông Phương cười nói: “Cậu Thẩm không giữ môm miệng, xúc phạm người khác nên phải dạy đỗ một bài học thôi mà! Xem ra sau này ông Thẩm đây sẽ phải dạy lại cậu ấy nhiêu nữa! Nếu như ông không quan tâm dạy dỗ cẩn thận e là bên ngoài sẽ có người dạy thay ông!” Thẩm Trường Sinh tức giân đến mức như muốn bùng nổ: “Đừng có tự phụ! Con trai tôi tôi còn chưa dám đánh bao giờ! Làm sao tôi có thể để người ngoài động vào một ngón tay sợi tóc của nó?”
“Chí Đông Phương, gan ông to bằng trời đấy! Còn dám dạy dỗ con trai tôi?” Nụ cười của Chí Đông Phương càng mãnh liệt hơn: “Xin lỗi, tôi không giáo dục cậu ta.
Cậu ta đã xúc phạm người không nên xúc phạm, nên tôi đã dạy dỗ cậu ấy.
“Diệp Quân Lâm, phải không? Mau gọi nó ra đây!” Thẩm Trường Sinh tức giận nói.
“Tôi ở đây!” Diệp Quân Lâm nhìn Thẩm Trường Sinh.
Khoảnh khắc Thẩm Trường Sinh nhìn thấy Diệp Quân Lâm, anh ta gần như nổi điên vì tức giận.
Đây là con trai của tên khốn đó sao?
Thẩm Trường Sinh cố nén lửa giận trong lòng, anh ta chế nhạo tiếp: “Chuyện gì đây? Nhà họ Chí dám mang con trai của Chí Oánh về? Đây chẳng phải là thừa nhận thân phận sao?”
Chí Đông Phương không dám trả lời ngay.
Ông nhìn Diệp Quân Lâm.
Diệp Quân Lâm gật đầu.
Trên thực tế, ông ta đã thừa nhận rằng đó là con trai của Chí Oánh.
“Đúng vậy, nó đã đến nhà họ Chí ở rồi thì tôi cũng thừa nhận quan hệ.
Đây là con trai của con gái tôi Chí Oánh!”
Chí Đông Phương trả lời một cách chắc chắn.
Thẩm Trường Sinh