Diệp Quân Lâm đột nhiên nhớ tới khách sạn Hòa Bình mà Chí Đông Phương đã từng nhắc đến.
Chỉ cần vào Khách sạn Hòa Bình là bạn đã an toàn, không ai có thể đưa một người nào đó ra khỏi Khách sạn Hòa Bình.
“Coi như tên nhãi cậu có chút kiến thức! Từ bỏ đi! Con trai của tôi đã đến khách sạn Hòa Bình, chỉ cần nó không xuất hiện, cậu vĩnh viên không làm gì được nó!”
Thẩm Tam Thiên bật cười.
“Đương nhiên cậu có thể đợi! Con trai tôi có thể ở khách sạn Hòa Bình cả đời, nhưng cậu có thể đợi cả đời sao?”
Thẩm Tam Thiên hỏi ngược lại.
Khóe miệng Diệp Quân Lâm hiện lên một nụ cười chế giêu: “Ồ? Hắn ta có thể vào khách sạn Hòa Bình, tại sao tôi không thể vào bắt hắn ta ra chứ?”
“Hahahaha…’ Thẩm Tam Thiên mỉm cười sau khi nghe câu này.
Họ nhìn Diệp Quân Lâm với ánh mắt thương hại, dường như Diệp Quân Lâm vô cùng ngu ngốc khi nói ra điều này!
“Cậu không biết là chỉ cần một người vào được Khách sạn Hòa Bình, Khách sạn Hòa Bình sẽ dùng mọi nguồn lực để bảo vệ người này! Dù xuất thân và thực lực của cậu như thế nào, Khách sạn Hòa Bình sẽ không bao giờ để khách bị tổn hại”
“Chưa kể là cậu định xông vào đó giết chết con trai tôi!”
“Cậu phải biết rằng Gia Cát Thanh, chủ khách sạn Hòa Bình chính là nhân vật trong truyền thuyết.
Bất kể là người kinh doanh trong ngành nghề nào, đều phải nể mặt cô ta! Cho nên huyền thoại về Khách sạn Hòa Bình vẫn chưa bị phá vỡ.
Kẻ nào dám xông vào đó đồng nghĩa với việc xông