“Kích thích quá, còn ai nữa không? Thêm vài trăm người nữa đit Tỉnh thần chiến đấu của Trung Phương rất mạnh, anh ta không nhịn được lên tiếng hỏi.
Tất cả mọi người:..”.”
Khách sạn Hòa Bình không thể ngò được là Sáu người trước mặt bọn họ đều là siêu cao thủ, ngay cả những cao thủ của Khách sạn Hòa Bình cũng không phải là đối thủ!
Lần này gặp phải đối thủ khó nhẫn rồi!
“Mấy người… mãy người không phải người gốc Hoa Hải!”
Từ Huân kết luận chắc nịch.
Tại sao Diệp Quân Lâm có thể vào đây được, còn đánh ngã tất cả cao thủ của Khách sạn Hòa Bình nữa?
“Đừng…
Thẩm Trường Sinh nhìn Diệp Quân Lâm và Sợ hãi hét lên.
Tây Phương nhấc anh ta lên, bắt đến trước mặt Diệp Quân Lâm và ném anh ta xuống đất.
“Làm on, cầu xin anh, đừng giết tôi! Tôi đã sail Tôi đã nhận ra sai lầm của mình!”
Thẩm Trường Sinh khóc lóc nói.
“Xin hãy tha thứ cho tôi!”
Diệp Quân Lâm ánh mắt phát lạnh: “Ồ, tôi không chấp nhận!”
Diệp Quân Lâm từ từ nâng nắm đấm lên, ngay khi anh định giáng nắm đấm xuõng mặt Thẩm Trường Sinh, một giọng nói vang lên: “Đợi đãi”
Một nhóm người bước từ bên trong nhà hàng Ta ngoài.
Đám đông đứng xung quanh một ông già trong bộ đồ thời Đường.
Anh ta chính là Gia Cát Thanh, chủ khách sạn Hòa Bình.
Khi vừa nghe thấy có người đến khách sạn Hòa Bình để gây rối, anh ta không để ý lắm, vì những năm nay