“Nếu tôi bị giết ngay trước mặt anh, sau này Khách sạn Hòa Bình sẽ mất hết uy tín, anh sẽ trở thành trò cười của Hoa Hải!”
Thẩm Trường Sinh nắm lấy chiếc phao cứu mạng duy nhất và hét lên.
Lời nói của anh ta đã kích thích tâm trí của Gia Cát Thanh.
Nếu điều này xảy ra, Gia Cát Thanh không có cách nào tiếp tục lăn lộn ở đất Hoa Hải này nữa.
Hơn nữa người này còn là con trai của Đàm Hành Ba, thân phận vô cùng tôn quý.
“Bỏ qua cho người này, tôi sẽ coi như chưa có chuyện gì xảy ral”
Gia Cát Thanh lạnh lùng nói.
“Nếu không thì sao?”
Diệp Quân Lâm ghét nhất là bị người khác đe dọa.
“Vậy thì cậu sẽ trở thành kẻ thù của Khách sạn Hòa Bình, kẻ thù của tất cả những người trong gia đình Gia Cát Thanh!!!”
“Đến lúc đó, tất cả ông chủ trong tất cả các ngành nghề đều sẽ đối đầu với một mình cậu, cậu nghĩ mình có mấy phần sống chứ?”
Mấy người phía sau Gia Cát Thanh lập tức nói.
“Anh có biết tại sao không có người nào dám phá lệ trong khách sạn Hòa Binh không? Biết tại sao tất cả những ai vào khách sạn Hòa bình đều sẽ an toàn, cho dù có phạm sai lầm lón thế nào không?”
Gia Cát Thanh hỏi.
“Tôi rất muốn nghe!”
Diệp Quân Lâm rất quan tâm đến điều này.
“Đầu tiên, ở Khách sạn Hòa Bình có rất nhiều cao thủ.
Họ đều mang on tôi và sẵn sàng làm nhân viên bảo vệ ở đây.
Thứ hai, đó là các mối liên hệ tôi, các mối quan hệ của tôi trải khắp các lĩnh vực từ kinh doanh, chính trị đến quân sự! Hầu hết các ông chủ lớn và quyền lực ở miền Nam, thậm chí cả miên Bắc và thậm