Nếu như nhà họ Triệu biết được thân phận của Diệp Quân Lâm là cháu trai nhà họ Chí, nhà họ Triệu nhất định sẽ rất muốn cô leo được vào đó, nói gì đến việc ngăn cản bọn họ.
Nhưng Lý Từ Nhiệm không muốn nhìn thấy tình huống này xảy ra.
Cô cũng không thích điều này.
Cô ấy thậm chí còn hy vọng rằng Diệp Quân Lâm có thể tự mình chống đỡ bầu trời thay cô, chứ không phải dựa vào xuất thân hay tác động bên ngoài.
Không lâu sau, Diệp Quân Lâm đã trở lại.
Phùng Ngọc Hân lễ phép hỏi: “Cuộc họp thường niên thế nào?”
“Cũng ổn!”
Diệp Quân Lâm mỉm cười.
Lý Từ Nhiệm ngạc nhiên.
Tại sao bây giò Phùng Ngọc Hân lại lịch sự với Diệp Quân Lâm như vậy? Trước đây cô ta đâu có như vậy!
Bây giờ hình như Diệp Quân Lâm là sếp của Phùng Ngọc Hân.
Lý Từ Nhiệm không nghĩ nhiều, đảo mắt nhìn Diệp Quân Lâm, xoay người đi vào văn phòng.
Diệp Quân Lâm ngay lập tức đuổi theo.
Tuy nhiên, Lý Từ Nhiệm đã đóng cửa văn phòng để không cho Diệp Quân Lâm vào.
Cô đã rất tức giận về việc Diệp Quân Lâm tham dự cuộc họp thường niên của nhà họ Chí.
“Từ Nhiệm, anh có chuyện cần bàn với eml”
Diệp Quân Lâm bất lực hét lên.
Sau đó, Lý Từ Nhiệm mới mở cửa, nhưng khuôn mặt cô luôn lạnh lùng.
“Nói đi,